Chương trước
Chương sau
"Cái gì?"

Những suy nghĩ hỗn loạn vì câu trả lời của Sở Ức Quy mà đột ngột chấm dứt, Vạn Thu bất giác hỏi.

"Không yêu đương."

Vạn Thu cảm giác như mình đột nhiên rơi vào một mảnh sương mù, không nhìn thấy năm ngón tay, thậm chí không biết mình có đang mở mắt hay không.

"Không phải cậu thích tớ sao? Giống như tình yêu?" Vạn Thu hoàn toàn lạc lối.

"Đúng vậy." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người, ngập ngừng hỏi: "Là loại thích muốn hôn môi với tớ sao?"

"Đúng." Sở Ức Quy nói.

"Vậy đó không phải là tình yêu sao?" Vạn Thu thậm chí còn suy đoán có lẽ ngoài tình yêu ra, mọi người cũng sẽ hôn môi nhau.

Nhưng Sở Ức Quy không trả lời.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, lại không biết nên hỏi gì nữa.

Sở Ức Quy vẫn luôn như vậy, dường như không ai có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Vạn Thu giống như đang đối mặt với một bức tường kỳ lạ, không biết đằng sau bức tường là gì, cũng không biết tại sao lại muốn biết thứ đằng sau bức tường, chỉ là bức tường này tồn tại khiến cậu phải chú ý.

Vạn Thu muốn hỏi chi tiết hơn.

Tại sao thích cậu nhiều đến vậy nhưng lại không muốn hẹn hò với cậu?

Tại sao lại từ chối.

Tại sao... khi nói thích cậu lại lộ ra ánh mắt phức tạp không có niềm vui.

Mặc dù Vạn Thu chưa bao giờ yêu nhưng không phải cậu chưa từng thấy người khác yêu.

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau thật dịu dàng, thật lưu luyến.

Dù Vạn Thu có nghĩ thế nào thì cách Sở Ức Quy nhìn cậu cũng hoàn toàn khác.

Nếu đôi mắt của người đang yêu giống như những bông hồng rực lửa, thì Sở Ức Quy có thể ví như mùi thơm một loài hoa tản ra khắp mọi nơi, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng bông hoa nào cả.

Vạn Thu không hỏi lại.

Khi nhìn thẳng vào Sở Ức Quy, trong lồng ngực có một loại trực giác lạ lùng, nói cậu đừng hỏi lại.

Về việc Sở Ức Quy có tình cảm với mình, Vạn Thu cảm thấy biết còn hơn không biết.

——

Khi Vạn Thu đang học lớp khiêu vũ, Chu Bồi Ngọc đột nhiên hỏi cậu về Sở Ức Quy.

"Bọn họ lớp tổ chức họp lớp, tại sao Ức Quy lại không muốn đi? Tất cả bạn học trong lớp của cậu ấy đều đến tìm tớ, hỏi tại sao vừa tốt nghiệp đã biến mất, không trả lời tin nhắn của ai."

Vạn Thu không biết gì về chuyện này.

"Ức Quy hiện đang làm thực tập sinh trong công ty của ba tớ, ban ngày đa số đểu đi làm."

"Trời ạ..." Chu Bồi Ngọc vô cùng kinh hãi, "Cậu ấy dị ứng với nghỉ ngơi chắc?"

Vạn Thu cũng cảm thấy Sở Ức Quy dường như không muốn nghỉ ngơi chút nào.

"Họp lớp rồi sao?" Vạn Thu hỏi.

"Vẫn chưa, bọn họ còn chưa họp, nghe nói vì không liên lạc được với Sở Ức Quy nên trì hoãn."

Vạn Thu kinh ngạc: "Vì Ức Quy nên trì hoãn sao?"

"Sở Ức Quy rất nổi tiếng nha, hơn nữa vẫn luôn dẫn dắt các bạn cùng lớp, cậu ấy cũng làm bài thi rất tốt, đều trả lời đúng tất cả các loại câu hỏi cơ bản, ngoại trừ một số câu hỏi đặc biệt."

Bản thân Chu Bồi Ngọc cũng nhận được tài liệu từ Sở Ức Quy, lúc đó thật sự rất cảm kích.

"Nói thật, lần này tớ có thể vào trường đại học mình chọn mà không cần thi mỹ thuật phải kể tới công lao của Sở Ức Quy, mẹ tớ còn bảo tớ mời các cậu tới ăn cơm." Vạn Thu ậm ừ đồng ý, mặc dù mỗi ngày đều cảm thán Sở Ức Quy thật lợi hại, nhưng dường như sự xuất sắc của Sở Ức đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

"Các bạn cùng lớp không tìm thấy Sở Ức Quy nên đến hỏi tớ, vốn dĩ tớ đã gọi điện cho Sở Ức Quy, nhưng cậu ấy không trả lời điện thoại của tớ."

Vạn Thu gật đầu.

Bây giờ Sở Ức Quy mới bắt đầu làm việc, thực sự rất bận rộn.

Trên bàn ăn, Sở Ức Quy vẫn luôn trò chuyện về công việc với ba và anh trai.

Vạn Thu có chút do dự, nhưng vẫn hỏi Chu Bồi Ngọc: "Tại sao lại phải tổ chức họp lớp?"

"Cái này giống như bữa cơm đoàn tụ vậy, học với nhau ba năm nhất định phải có, mọi người đều đỗ đại học, dù sao ý tứ chính là muốn cùng nhau chúc mừng một chút."

"Vậy quả nhiên vẫn phải đi..." Vạn Thu nghĩ.

"Đúng chứ, mỗi người trả 300 tệ, ăn cơm rồi đi chơi, để cho Sở Ức Quy buông thả một chút!"

"Ừ." Vạn Thu gật đầu.

"Hơn nữa tớ dám cam đoan nhất định sẽ có màn tỏ tình, tốt nghiệp cấp ba rồi, đây chính là cơ hội tỏ tình cuối cùng, lấy độ nổi tiếng của Sở Ức Quy, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận được rất nhiều lời tỏ tình."

Chu Bồi Ngọc nhịn không được lộ đầy vẻ chờ mong.

"Đáng tiếc Sở Ức Quy và tớ không học cùng lớp, nếu không tớ rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Sở Ức Quy được người ta xếp hàng tỏ tình!"

Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc bị Vạn Thu nhìn như vậy dần trở nên có chút xấu hổ, nghi hoặc gãi gãi tóc: "Sao vậy? Sao lại nhìn tớ như vậy?"

"Ức Quy sẽ nhận được nhiều lời tỏ tình sao?" Vạn Thu hỏi.

"Đúng vậy, tớ chắc chắn."

"Vậy Ức Quy sẽ yêu đương sao?"

Chu Bồi Ngọc sửng sốt, sờ sờ cằm suy nghĩ một lát: "Cảm giác sẽ không, cuộc sống của cậu ấy dường như ngoài cậu thì cũng chỉ có học tập."

"Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến Ức Quy yêu đương?" Vạn Thu hỏi.

"A?" Chu Bồi Ngọc do dự một chút, "Việc này còn tùy vào suy nghĩ của cậu ấy, không phải cứ bắt yêu đương là có thể yêu đương được."

"Không phải, tớ không muốn ép buộc Ức Quy yêu đương, tớ chỉ muốn biết tại sao cậu ấy lại không muốn yêu đương."

Vạn Thu không biết tại sao lại nói như vậy.

Chỉ là cậu không thể quên được câu từ chối yêu đương của Sở Ức Quy.

"Tớ cũng không biết, là lựa chọn cá nhân sao?" Chu Bồi Ngọc biết rõ gia đình Vạn Thu, suy nghĩ một chút, "Có lẽ cậu ấy lựa chọn không lập gia đình trước khi lập nghiệp chăng?"

Vạn Thu sửng sốt: "Đây là ý gì?"

"Không phải cậu ấy không cha không mẹ sao? Hiện tại ở nhà cậu là sống nhờ đúng không?"

Vạn Thu gật đầu.

Chu Bồi Ngọc nói: "Nếu như cậu thích một người, nhất định sẽ muốn cho người đó những gì tốt nhất, hiện tại chưa có gì nên mới không nghĩ tới đi?"

"Là như vậy sao?" Vạn Thu cảm thấy không phải không có khả năng.

"Hay là cậu ấy cho rằng người khác không xứng với cậu ấy?" Chu Bồi Ngọc đưa ra một khả năng khác.

"Cái này không có khả năng." Vạn Thu luôn cảm thấy đây không phải là điều Sở Ức Quy sẽ nghĩ.

"Đúng thật, Sở Ức Quy cũng không phải là người kiêu ngạo." Chu Bồi Ngọc lại đưa ra một khả năng khác, "Hay là, trong lòng cậu ấy đã có người mình thích rồi?"

"Ức Quy thích tớ." Vạn Thu nói.

Chu Bồi Ngọc tập mãi thành quen, gật đầu: "Nhưng không giống, cậu ấy sẽ không yêu cậu đúng không?"

Nháy mắt trái tim Vạn Thu trở nên căng thẳng: "Tại sao Ức Quy lại không muốn yêu đương với tớ?"

Chu Bồi Ngọc: "..."

Vạn Thu: "?"

Chu Bồi Ngọc : "Sao cậu lại hỏi câu này? Cậu muốn yêu đương với Sở Ức Quy sao? Cậu thích Sở Ức Quy sao?"

Vạn Thu kiên quyết nói: "Tớ rất thích Ức Quy."

"Vậy cậu muốn cùng cậu ấy yêu đương?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

Nhưng Vạn Thu lại do dự, giống như quả bóng xì hơi: "Tớ không biết yêu là gì."

"Thích và thích có sự khác biệt." Chu Bồi Ngọc vỗ vỗ vai Vạn Thu, nhưng càng nghĩ càng trở nên nghiêm túc hơn.

Cô đã quen với việc Vạn Thu và Sở Ức Quy nói thích nhau.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại tương tác giữa hai người, dường như còn hơn cả người yêu.

Chu Bồi Ngọc nhìn Vạn Thu rơi vào trạng thái mất mát vì bối rối.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên đến trong lòng.

"Cậu..." Chu Bồi Ngọc ôm chút tâm tư kì quái nói: "Hay là, cậu đi họp lớp cùng Sở Ức Quy đi?"

"Tại sao?" Vạn Thu hỏi, cậu không phải là bạn cùng lớp của Sở Ức Quy.

Chu Bồi Ngọc cũng chỉ là suy nghĩ bất chợt.

Không biết tại sao cô lại cảm thấy hình thức Vạn Thu và Sở Ức Quy ở chung giống như người yêu.

Sau khi nói tới chuyện Sở Ức Quy yêu đương, Vạn Thu lại có chút mất mát.

Có giống như những gì mình đang nghĩ hay không.

Cô phải xác minh một chút mới được.

"Tóm lại cậu cứ hỏi Sở Ức Quy xem cậu ấy có muốn đi không cái đã!" Chu Bồi Ngọc thúc giục.

"Được." Vạn Thu gật đầu.

"Hỏi mau hỏi mau." Chu Bồi Ngọc thậm chí còn có chút nôn nóng lấy điện thoại của Vạn Thu từ trong áo khoác ra, đưa cho Vạn Thu.

Vạn Thu nghe lời mở điện thoại, chuông reo tiếng thứ hai đã có người bắt máy.

"Vạn Thu?" Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên từ đầu bên kia, Chu Bồi Ngọc ở một bên nghe lén mà sửng sốt.

Giọng nói của Sở Ức Quy trong điện thoại nghe dịu dàng hơn bình thường phải không?

"Ức Quy, cậu có muốn đi họp lớp không?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy hỏi: "Bọn họ tìm cậu sao?"

"Chu Bồi Ngọc nói với tớ, mọi người đang chờ cậu đến tham gia họp lớp."

Sở Ức Quy đáp: "Hiện tại tớ đang bận thực tập, không có nhiều thời gian tham gia tiệc tùng."

"Vậy sao." Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc trực tiếp cầm lấy điện thoại của Vạn Thu: "Sở Ức Quy, sao cậu vừa tốt nghiệp đã biến mất tăm rồi? Chẳng lẽ cậu không có bạn cùng lớp sao? Ba năm ở bên nhau đều là giả sao? Sau này chúng ta sẽ đường ai nấy đi, chẳng lẽ cậu không muốn tạm biệt mọi người sao?"

Sở Ức Quy lặng lẽ nghe Chu Bồi Ngọc nói: "Tôi rất bận."

m thanh lạnh lẽo như tuyết rơi trên núi.

So với giọng vừa dùng để nói với Vạn Thu cách biệt một trời.

Chu Bồi Ngọc nhịn không được hỏi: "Dù bận nhưng ít nhất cũng nên nói một lời tạm biệt với người khác chứ, tại sao lại không trả lời tin nhắn của bọn họ?"

Sở Ức Quy chỉ trả lời: "Không liên quan."

"Vạn Thu nói muốn đi họp lớp với cậu." Chu Bồi Ngọc đột nhiên mặt lạnh nói.

Sở Ức Quy lần này cũng không lạnh lùng như vậy: "Cậu khuyên Vạn Thu sao?"

Chu Bồi Ngọc hít hà một hơi.

Người này có thuật đọc tâm sao? Chuyện này mà cũng biết?

Đột nhiên, Chu Bồi Ngọc nghe được một tiếng thở dài khe khẽ từ đầu bên kia điện thoại.

"Đưa điện thoại cho Vạn Thu."

Chu Bồi Ngọc theo phản xạ đưa điện thoại cho Vạn Thu, thậm chí còn đưa bằng cả hai tay.

Vạn Thu cầm điện thoại, nghe được giọng nói của Sở Ức Quy: "Cậu muốn đi không?"

Vạn Thu chưa nghĩ đến.

Cậu nói: "Tớ chỉ cảm thấy, có thể nói lời tạm biệt thì thật tốt."

Sở Ức Quy trầm mặc một lát.

Vạn Thu đang cầm điện thoại, không thể nhìn thấy mặt nên không thể phán đoán tâm trạng Sở Ức Quy lúc này.

"Được." Sở Ức Quy đáp lại Vạn Thu: "Tớ sẽ liên lạc với bọn họ một chút."

"Có mệt không?" Vạn Thu ma xui quỷ khiến hỏi.

"Không." Giọng nói  Sở Ức Quy phát ra từ điện thoại có chút trìu mến, "Không phải cậu sẽ đi cùng tớ sao? Ở cùng cậu chính là thời gian tớ nghỉ ngơi."

Đến tận khi cúp điện thoại, Vạn Thu vẫn có chút hoảng hốt.

"Đồng ý rồi?" Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu hỏi.

Vạn Thu gật đầu.

"Không hổ là cậu, tớ cảm thấy cậu là người duy nhất có thể khiến Sở Ức Quy nghe lời, tương lai nếu Sở Ức Quy yêu ai, nhất định người đó sẽ phải ăn giấm của cậu."

Chu Bồi Ngọc  vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Vạn Thu.

Nhưng Vạn Thu nói: "Tớ không khiến Ức Quy nghe lời, tớ vẫn luôn nghe lời Ức Quy."

"Sở Ức Quy vẫn luôn nghe lời cậu mà, bản thân cậu không nhận ra sao?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

Vạn Thu trợn tròn hai mắt.

"Mặc dù nhìn qua giống như cậu nghe lời Sở Ức Quy, nhưng rõ ràng cậu muốn làm cái gì thì Sở Ức Quy sẽ làm cái đó mà phải không? Cậu ấy rất nuông chiều cậu."

Lời nói của Chu Bồi Ngọc khiến Vạn Thu phải suy nghĩ rất lâu.

Hình như là vậy, nhưng hình như cũng không phải.

Vạn Thu không thể phản bác, nhưng không biết tại sao lại như vậy.

——

Vào ngày Sở Ức Quy họp lớp, thời gian ấn định là buổi tối, Sở Ức Quy sau khi tan sở sẽ trực tiếp đến nhà hàng.

Chu Bồi Ngọc còn trêu Sở Ức Quy trẻ như vậy đã sáng đi làm chiều đi xã giao.

Bạch quản gia giúp Vạn Thu chuẩn bị chút đồ ở nhà, nơi cậu sắp đến là công ty của Sở Kiến Thụ.

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy nơi Sở Kiến Thụ và Dương Tắc làm việc, bây giờ cũng là nơi Sở Ức Quy làm việc.

Vạn Thu vẫn luôn không biết nơi làm việc là một nơi như thế nào.

Khi tài xế nói tất cả các tòa nhà ở đây đều thuộc sở hữu của công ty Sở Kiến Thụ, Vạn Thu đã vô cùng kinh ngạc.

"Toàn bộ nơi này sao?" Vạn Thu áp sát vào cửa sổ xe.

"Chúng ta vừa mới vào một cái cổng, từ cổng đó đến bây giờ, mọi thứ đều là của công ty." Tài xế nói với Vạn Thu.

Vạn Thu cảm thấy ba mình thật lợi hại.

Vạn Thu ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi lớn như vậy, không phải có thể ở luôn sao?"

"Đương nhiên." Tài xế nói với Vạn Thu: "Ở đây có rất nhiều ký túc xá dành cho nhân viên."

Vạn Thu hỏi: "Không phải trực tiếp nghỉ ngơi ở đây thay vì về nhà sẽ thuận tiện hơn sao?"

"Không sai, chỉ là về nhà mới có thể nhìn thấy các thiếu gia mà thôi."

Mặc dù nói là các thiếu gia, nhưng thực chất đang ám chỉ Vạn Thu.

Tuy tài xế không nói rõ ràng nhưng Vạn Thu vẫn hiểu.

"Thiếu gia cứ trực tiếp vào là được, thư ký Tống chắc đang đợi ở quầy lễ tân rồi." Tài xế dừng xe ở tầng dưới của một tòa nhà.

Vạn Thu bước xuống xe, cửa tự động lập tức mở ra.

Sảnh chờ sáng sủa, rộng lớn, rất nhiều người đều được phản chiếu trong tầm nhìn của Vạn Thu.

"Vạn Thu." Tống Văn Thu đột nhiên gọi Vạn Thu, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần, "Nhìn tới ngây người rồi? Đây là lần đầu tiên con thấy nơi này phải không? Thế nào, Vạn Thu có đột nhiên cảm thấy ba mình vô cùng vô cùng lợi hại không?" "Vâng." Vạn Thu không giấu được vẻ cảm thán, "Thật sự rất lợi hại."

"Còn hơn một giờ nữa mới tan làm, để chú dẫn con đi xem công việc của ba và anh hai nhé."

Vạn Thu đi theo Tống Văn Thu, đối với mọi thứ đều thập phần tò mò, cảnh sắc bốn phía khiến cậu nhìn tới choáng váng.

Tống Văn Thu bước đi rất chậm, Vạn Thu đi theo sau nhìn những người xung quanh.

Ai cũng tỏa sáng xinh đẹp vì sự nghiêm túc và thông minh của mình.

Hầu như mọi người đi ngang qua đều sẽ chào Tống Văn Thu, sau đó Tống Văn Thu sẽ đáp lại.

Mà những người này cũng tập trung vào Vạn Thu, dừng bước vài giây, hơn nữa mỉm cười với Vạn Thu.

Vạn Thu muốn đáp lại, nhưng còn chưa kịp đã đi ngang qua bọn họ.

"Không sao, không chào hỏi cũng được, đều là đồng nghiệp, rất bận rộn, chào hỏi từng người sẽ rất mệt mỏi." Tống Văn Thu nhìn dáng vẻ co quắp của Vạn Thu, nhịn không được cười nói.

Vạn Thu cái hiểu cái không gật đầu.

Vạn Thu nghĩ về nơi mà cậu thấy nhiều người nhất, đó là khu chợ buổi sáng gần nhà thuê của Ninh Xảo Trân, là dòng người xếp hàng vào trung tâm mua sắm trong những ngày nghỉ lễ.

Còn bây giờ là lần đầu cậu nhìn thấy nhiều người làm việc cùng nhau trong một tòa nhà.

"Ba Vạn Thu phải dẫn dắt tất cả mọi người làm việc, cho nên vô cùng vất vả."

Tống Văn Thu nói với Vạn Thu.

"Cho nên cần rất rất nhiều người đến giúp đỡ và hỗ trợ, Sở Ức Quy hiện tại cũng đang làm chuyện này."

Vạn Thu gật đầu.

Gia đình cậu và Sở Ức Quy chắc chắn đang làm những chuyện rất lợi hại.

Vì vậy sự lựa chọn của Ức Quy thực sự là một lựa chọn rất ghê gớm và gian nan.

Nơi Tống Văn Thu dẫn Vạn Thu đến là phòng họp.

Đáng lẽ lúc này không nên quấy rầy cuộc họp, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Vạn Thu đến đây.

Tống Văn Thu muốn Vạn Thu xem dáng vẻ Sở Kiến Thụ hoạch định chiến lược.

Ngay cả những người đàn ông trung niên cũng muốn mình trông thật ngầu trước mặt con trai nhỏ, Tống Văn Thu nghĩ.

Vì vậy Tống Văn Thu mạnh dạn dẫn Vạn Thu mở cửa phòng họp bước vào.

Những người trong phòng họp quay lại nhìn bọn họ.

Người đầu tiên Vạn Thu nhìn vào là Sở Ức Quy, Sở Ức Quy đang sử dụng máy tính trên bàn cạnh phòng họp.

Sở Ức Quy đối diện ánh mắt Vạn Thu.

Vạn Thu không dám lên tiếng.

Toàn bộ phòng họp chỉ có những người đứng nói chuyện, còn những người khác thì vô cùng im lặng.

Tống Văn Thu rất tự nhiên dẫn Vạn Thu đến một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, cũng không bỏ sót những ánh mắt trộm đánh giá Vạn Thu của đám người ngồi trong bàn.

Những giám đốc điều hành tinh anh này sao có thể không nhận ra Vạn Thu là ai.

Tống Văn Thu nhìn thấy Sở Kiến Thụ ra hiệu tiếp tục cuộc họp, đối với chuyện bọn họ đến dường như cũng không có nhiều phản ứng.

Nhưng Tống Văn Thu rõ ràng nhận ra, tuy hôm nay Sở Kiến Thụ hỏi nhiều chi tiết nhỏ nhưng thấi độ với người xung quanh đã ôn hòa hơn rất nhiều. Đáng tiếc hôm nay chỉ là buổi báo cáo đơn giản, nếu không đã thấy được nhiều kiến thức sâu sắc của Sở Kiến Thụ rồi.

Tống Văn Thu ở bên này cười trộm, nhìn về phía Vạn Thu.

Quả nhiên Vạn Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Kiến Thụ.

Nhất định rất mê muội rồi, Tống Văn Thu sao có thể không biết khi Sở Kiến Thụ ở trước mặt Vạn Thu sẽ có chút khẩn trương, có đôi khi còn cảm thấy đây là một cặp cha con thật kì lạ.

Vạn Thu cảm thấy Sở Kiến Thụ có lẽ là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Khiến cậu nhớ lại cuộc triển lãm trang sức mà Dương Tiêu Vũ đưa mình đi xem, có một món đồ lấp lánh nhất được đặt ở giữa, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Nhất định giống như Sở Kiến Thụ lúc này.

Vạn Thu bất chợt nhìn về phía Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy vẫn không phải là trung tâm của sự chú ý, nhưng dáng vẻ đang làm điều gì đó rất nghiêm túc, mỗi lần ngước mắt lên đều mang theo vẻ mặt điềm tĩnh, đẹp trai không kém anh cả, vô cùng phù hợp với không gian ở đây.

Sở Ức Quy đang cố gắng hòa nhập với nơi này.

Sau cuộc họp, Vạn Thu nói với Sở Kiến Thụ, cậu cảm thấy ba lúc họp vô cùng ngầu.

Sở Kiến Thụ vẫn mang vẻ mặt không biểu tình, nhưng Vạn Thu có thể cảm giác được Sở Kiến Thư đang vui vẻ.

Mặc dù Tống Văn Thu ở một bên cười rất quái dị, nhưng Vạn Thu cảm thấy mình nên nói ra điều này.

Mọi người được khen ngợi đều sẽ vui vẻ, ba cũng vậy.

Bởi vì biết lịch trình của Vạn Thu và Sở Ức Quy nên Sở Kiến Thụ cũng không yêu cầu Dương Tắc chở về mà lái xe đưa hai người tới địa điểm họp lớp.

Sở Kiến Thụ nói khoảng thời gian này Sở Ức Quy đang thi bằng lái xe, chờ khi có bằng sẽ cho Sở Ức Quy một chiếc xe để thuận tiện cho việc di chuyển và đưa đón Vạn Thu.

Sở Kiến Thụ còn nói Sở Ức Quy thích nghi rất nhanh với công ty, có thể làm tốt mọi nhiệm vụ được giao.

Sở Kiến Thụ cũng nói, ông có thể để Vạn Thu sống cuộc sống thoải mái mà Vạn Thu mong muốn.

Vạn Thu lại nghĩ đến Sở Ức Quy.

Việc Sở Ức Quy đang làm bây giờ, có phải cũng là để có được một cuộc sống thoải mái hay không.

Trong tương lai, Sở Ức Quy sẽ ngày càng trở nên xuất sắc hơn, và sẽ lại trở nên nổi bật giữa rất nhiều người.

Đi ngang qua những người bận rộn, Vạn Thu đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, không biết sau này mình có thể làm gì.

"Đi chơi đi." Sở Kiến Thụ đứng ở ngoài xe, đưa tay xoa đầu Vạn Thu, "Chơi vui vẻ nhé."

Khi bọn họ đến buổi họp lớp, hầu hết mọi người đều đã có mặt.

Có vẻ như chỉ có Sở Ức Quy đi thực tập, tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ hưởng thụ và thả lỏng sau khi thi đại học.

Mặc dù Vạn Thu không học cùng lớp nhưng vì luôn tìm Sở Ức Quy, cũng coi như là một người mà mọi người quen mắt.

Mọi người vui vẻ chụp ảnh cùng Sở Ức Quy, chỉ là Sở Ức Quy trước sau chưa từng rời khỏi bên người Vạn Thu.

Hắn sẽ gắp đồ ăn cho Vạn Thu sau khi món ăn được đem lên.

Đôi đũa của Vạn Thu gần như chưa từng phải vươn ra.

Những người khác trêu chọc Sở Ức Quy chăm Vạn Thu như chăm một đứa trẻ vậy.

Sở Ức Quy lại nói, chính Vạn Thu mới là người đã dẫn dắt mình.

Những người khác nói Sở Ức Quy không liên lạc thật không tốt, bọn họ đều muốn cảm ơn Sở Ức Quy đã giúp đỡ suốt ba năm qua.

Nhưng Sở Ức Quy lại nói vì bản thân tương đối bận rộn, hơn nữa giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ chính mình.

Vạn Thu vẫn luôn nhìn.

Không giống như những người ăn mặc sang trọng trong công ty Sở Kiến Thụ, những học sinh vừa mới tốt nghiệp này lại tràn đầy năng lượng.

Có chút không hòa hợp.

Vạn Thu dường như nhìn thấy một ranh giới mỏng manh chia rẽ Sở Ức Quy và các bạn cùng lớp.

Và cậu là người duy nhất nằm giữa ranh giới đó.

Vì không quá quen thuộc với những người xung quanh nên Vạn Thu luôn cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc dường như đặc biệt quan tâm đến tình hình nơi này, nhiệt tình đến mức khiến Vạn Thu có chút nghi hoặc.

Chu Bồi Ngọc: Đến bây giờ vẫn chưa có bạn nữ nào tỏ tình với Sở Ức Quy sao?

Vạn Thu: Không có.

Chu Bồi Ngọc : Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Vạn Thu không hiểu Chu Bồi Ngọc đang chờ đợi điều gì.

Nếu có người tỏ tình với Sở Ức Quy, sẽ phát sinh ra chuyện kì quái nào đó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.