Chương trước
Chương sau
"Chuyện hôm nay cứ như vậy trước đi."

Hiệu trưởng cũng ý thức được vì Sở Chương can thiệp, sự tình hôm nay khó mà trực tiếp giải quyết, liền cố gắng xoa dịu cảm xúc của người khác trước.

"Mọi người, trước tiên hãy bình tĩnh lại, hiện tại ai cũng nóng giận, có chuyện gì vẫn xin bình tĩnh trước, đừng gấp gáp." Từ khi gặp Dương Tiêu Vũ, hiệu trưởng cũng nhận ra được Sở Chương rất khó bị thuyết phục.  Phút chốc toàn bộ văn phòng hiệu trưởng đều có chút hỗn loạn.

Nhưng lúc này, Sở Chương đột nhiên quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm lớp: "Tôi nghe Ức Quy nói, thầy vẫn luôn giúp đơc Vạn Thu nhà chúng tôi?"

Sau khi chủ nhiệm lớp nói rõ tình huống vẫn chưa có cơ hội xen vào.

Khi được Sở Chương hỏi mới bắt đầu nói chuyện.

"Đây là việc mà một giáo viên nên làm."

"Cảm ơn thầy rất nhiều vì đã nỗ lực vì Vạn Thu, giáo viên có thể làm được chuyện này quả thực không nhiều, thầy có thể yêu cầu tôi một việc."

Chủ nhiệm lớp hơi nhíu mày.

Sở Chương rõ ràng rất giỏi quan sát người khác, nhưng lại không để ý đến vẻ mặt của chủ nhiệm lớp, nói tiếp: "Trừ việc không thể cho thầy bảo bối Vạn Thu nhà chúng tôi, những thứ khác tôi có thể nghĩ cách."

Lúc này sắc mặt chủ nhiệm lớp có chút tái nhợt.

Lời của Sở Ức Quy nghe như cảnh cáo, nhưng không ngờ lại xảy ra một lần nữa khi nói chuyện với Sở Chương.

Chủ nhiệm lớp thở dài, lại nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Chương.

"Tôi không cần phần thưởng nào cả, tôi mong có thể chăm sóc tốt cho từng học sinh của mình, cho dù là những học sinh khác thì tôi cũng sẽ làm như vậy."

"Nếu tôi được khen thưởng vì chuyện này, như vậy những lần giúp đỡ học sinh khác của tôi sẽ biến thành động cơ không thuần, tôi không muốn như vậy."

"Tôi hy vọng bản thân sẽ trở thành một giáo viên tốt, từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy."

Sở Chương nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Nhưng chủ nhiệm lớp lại cảm thấy đôi mắt Sở Chương giống như một con thú ăn thịt, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, chơi đùa xem con mồi có nói dối hay không.

"Là tôi quá lời rồi." Đột nhiên Sở Chương cười khiến bầu không khí khôi phục trở lại, "Thầy sẽ là một giáo viên tốt, hôm khác tôi sẽ cho thầy một tấm biểu ngữ, thuận tiện lại ký tên thêm."

Nụ cười Sở Chương rất thản nhiên, mà chủ nhiệm lớp cũng mỉm cười.

So với Sở Chương, thật ra có thêm vài phần chua chát.

Vạn Thu sau khi bị che kín miệng vẫn luôn thành thật, ngước mắt nhìn Sở Chương.

Phát hiện Sở Chương nhẹ nhàng thở ra: "Thật không ngờ tên nhóc Sở Ức Quy kia cũng có lúc không phân biệt đen trắng mà kiêng kị người khác."

"Cái gì?" Chủ nhiệm lớp hỏi.

"Không có gì." 

Sở Chương rũ mắt nhìn Vạn Thu, đôi mắt xinh đẹp giống Dương Tiêu Vũ chỉ chứa một mình anh, nháy mắt tâm trạng anh liền tốt lên.

Sở Chương buông lỏng tay ra.

Nhìn thấy trên mặt Vạn Thu có mấy dấu ngón tay, Sở Chương đột nhiên bật cười, ôm Vạn Thu vào lòng.

"Anh cả?" Vạn Thu không biết tại sao.

"Có biết vì sao anh cả không cho em nói chuyện không?" Sở Chương vừa giúp Vạn Thu xoa xoa vết đỏ trên mặt vừa hỏi.

Vạn Thu lắc đầu, cậu không biết.

"Có đôi khi, dịu dàng sẽ chỉ bị coi là điểm yếu, khi cần cứng rắn, phải biết cách cứng rắn, nhưng Vạn Thu nhà chúng ta quá dịu dàng, cho nên anh cả sẽ giúp em làm chuyện cứng rắn."

Vạn Thu chớp mắt.

Gật gật đầu.

Triệu Tinh Hoa nhìn thấy Sở Chương và Vạn Thu nói chuyện, những điều ác liệt phút chốc như khoai tây nấu chín, trở nên mềm như bông, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt…

Ít nhất cũng bình thường.

Chủ nhiệm lớp yêu cầu lớp phó học tập trở về lớp trước.

Lớp phó học tập gật đầu, quay người rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Từ đầu đến cuối chỉ nghe, nhưng đã hiểu vì sao mình lại bị cố tình tung tin đồn.

Cô vẫn im lặng như mọi khi, khi rời đi cũng không nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu quay lại nhìn bạn nữ sinh đang sụt sịt và phụ huynh lo lắng đứng bên cạnh.

Trên thế giới này có rất nhiều đạo lý, cũng có rất nhiều rất nhiều chuyện.

Cậu cần phải học rất nhiều, nhiều đến mức không đếm xuể.

Phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.

Vạn Thu mím môi, nếu biết nói chuyện có chọn lọc thì tốt rồi, như vậy sẽ không nói ra lời khiến người khác tổn thương.

Khi Sở Chương và Vạn Thu rời khỏi phòng hiệu trưởng, lập tức nhìn thấy Sở Ức Quy đang đợi ở cửa.

"Sở Ức Quy, em trốn học à?"

Sở Ức Quy gật đầu.

"Không yên tâm sao?" Sở Chương cười nói.

"Em rất yên tâm."

Sở Chương nhướng mày: "Em rất tin tưởng anh sao?"

"Đúng vậy."

Sở Chương mỉm cười, nhưng lại không để lời Sở Ức Quy nói trong lòng.

Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu.

Vạn Thu cũng nắm lại.

Bầu không khí vẫn luôn căng thẳng đã được giải tỏa nhờ cái chạm nhẹ này.

Triệu Tinh Hoa ở phía sau nhìn thấy động tác nhỏ nhặt thường xuyên xuất hiện giữa hai người.

Trước đây không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa trẻ rất tốt.

Nhưng từ khi Sở Chương nhắc đến tình yêu, Triệu Tinh Hoa luôn cảm thấy có chút vi diệu.

Lúc này trong phòng hiệu trưởng, do Sở Chương chủ động rời đi nên bạn nữ và phụ huynh cũng đi ra.

Trong tầm nhìn của Sở Ức Quy, bạn nữ lúc này lộ ra vẻ sợ hãi thực sự, thậm chí sợi tóc cũng buông thõng xuống.

Sự sống trong mắt ngày hôm qua đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Sở Chương đưa Vạn Thu về phòng học, Sở Ức Quy cũng trở về.

Sở Chương và Triệu Tinh Hoa cùng nhau ra cổng trường.

Triệu Tinh Hoa nhìn các phóng viên đang đợi ở cửa, thở dài.

"Để cho những đứa trẻ đó sớm chứng kiến xã hội hiểm ác như vậy, cậu đúng là ma quỷ." Triệu Tinh Hoa không khỏi phàn nàn.

"Tại sao khi cậu nói chuyện luôn hướng về người khác vậy?" Sở Chương nghiêng đầu nói với Triệu Tinh Hoa, "Rõ ràng bọn họ đã khiến Vạn Thu nhà chúng tôi nhìn thấy xã hội hiểm ác trước mà."

Triệu Tinh Hoa không thể phản bác.

Hy vọng những đứa trẻ còn non nớt này sẽ học được cách trưởng thành chứ không phải sa ngã sau khi gặp phải chuyện này.

Khi rất nhiều phóng viên vây quanh Sở Chương, bọn họ phát hiện không giống như những lần trước lập tức dời đi, lần này Sở Chương đã dừng lại.

Đối mặt với một loạt câu hỏi của phóng viên, Sở Chương cuối cùng cũng lộ ra vẻ u sầu.

Tiếng hát của anh luôn mê hoặc mọi người.

Dịu dàng hay tinh tế đều có thể cảm nhận hết thảy sau khi lắng nghe ca khúc của anh.

Bây giờ chính là Sở Chương trong mắt đại chúng.

"Em trai tôi, bốn năm trước mới tìm được về, trước bốn năm đó em ấy vẫn luôn bị bạo lực học đường."

"Mà trong trường không có giám sát."

"Em trai tôi vẫn luôn phải sống trong bóng tối, ai cũng không thể giúp em ấy."

"Ngay cả sau khi rời khỏi ngôi trường đó, cũng không có ai bị trừng phạt, chỉ có em trai tôi vẫn luôn bị bắt nạt."

"Chúng tôi có rất nhiều băng ghi âm của nhân chứng, bọn họ sẵn sàng ra mặt làm chứng nhưng dù vậy, chúng tôi cũng không thể làm gì được, thủ phạm đều là người nhỏ tuổi, không có cách nào trừng phạt."

"Nhưng đây là bạo lực học đường."

"Tôi cứ ngỡ đem được em trai trở về, em ấy sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa."

"Nhưng nó lại tiếp tục xảy ra."

"Lần này tôi đến đây để bảo vệ em trai của mình, tôi không hy vọng em ấy đã về bên cạnh tôi rồi mà vẫn còn gặp phải chuyện như vậy."

Sở Chương nhớ thương người em trai thất lạc ấy đến nhường nào, chỉ cần nghe qua những bài hát là có thể hiểu được.

Anh không hề che giấu ý định tìm em trai của mình.

Và cho đến tại, anh vẫn nhắc đến người em trai ấy.

Tất cả đều là cảm xúc chân thật.

Trong cùng ngày, những tin tức này đã chiếm lĩnh hết tất cả những trang báo lớn.

Bạo lực học đường đã trở thành một chủ đề phổ biến trong khoảng thời gian này.

Mặc dù mối quan hệ giữa Vạn Thu và Sở Chương không còn là bí mật nhưng cũng không ai gây rắc rối cho cuộc sống hàng ngày của Vạn Thu.

Không ai muốn gặp rắc rối với Sở gia, tiếp tục thăm dò gia đình người khác cũng không thích hợp.

Vạn Thu không sử dụng Internet nhiều, cậu vẫn sống một cuộc sống bình yên bên ngoài cuộc chiến Internet khốc liệt.

Bạn nữ cùng lớp xin chuyển trường, là chủ động yêu cầu.

Bởi vì biết anh cả của Vạn Thu là Sở Chương, những người bạn cùng lớp xa lánh Vạn Thu đã quay trở lại.

Nhưng Vạn Thu mơ hồ nhận ra rằng tâm trạng của mình dường như có một số thay đổi.

Vạn Thu cảm thấy có thể liên quan đến quan hệ thân sơ.

Cậu vẫn cảm thấy mọi người đều là bạn bè.

Nhưng khác với nhóm Chu Bồi Ngọc.

Lớp phó học tập không còn nói chuyện với Vạn Thu nữa, bọn họ dường như trở thành người xa lạ lúc mới bắt đầu khai giảng.

Vạn Thu gửi tin nhắn cho lớp phó học tập, nhưng cũng không có phản hồi.

Khi Vạn Thu đang ngơ ngác cầm điện thoại, Sở Ức Quy dường như nhìn thấy được.

Sở Ức Quy ôm cậu.

"Khi một người sống, sẽ tiếp tục quen biết thêm những người khác, trong quá trình đó sẽ có được có mất."

Sở Ức Quy an ủi Vạn Thu như vậy.

Vạn Thu biết lần này cậu có thể đã mất đi lớp phó học tập.

"Nếu tớ cố gắng thì sao?" Vạn Thu hỏi.

"Có một số chuyện không thể ép buộc." Sở Ức Quy trả lời.

Xa cách Vạn Thu là lựa chọn của lớp phó học tập.

Người không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác.

Vạn Thu dựa vào trong ngực Sở Ức Quy, đặt điện thoại xuống.

Vạn Thu hỏi: "Chúng ta sẽ như vậy sao?"

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Sở Ức Quy nghiêm túc trả lời Vạn Thu, "Cho dù tiểu thiếu gia không cần tớ nữa, tớ vẫn sẽ ở bên cạnh tiểu thiếu gia."

Vạn Thu chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy.

Cho dù Sở Ức Quy không nói, cậu cũng cảm thấy nhất định sẽ như vậy.

Vạn Thu có thể nghĩ đến khả năng những người bạn khác sẽ rời đi, nhưng không thể tưởng tượng được nếu Sở Ức Quy rời đi sẽ như thế nào.

Là an tâm và tin tưởng sao?

Vạn Thu cũng không biết.

Chỉ cần đưa tay ra, Sở Ức Quy sẽ nắm lấy tay cậu, như thể hai người luôn được kết nối với nhau.

Không ai có thể chấp nhận được cảm giác mất đi tứ chi.

Cậu và Ức Quy chắc chắn là như vậy.

Nhưng…

Tại sao Sở Ức Quy lại nói 'tiểu thiếu gia' mà không phải 'Vạn Thu'?

——

Trong kì nghỉ nhỏ, Vạn Thu theo Dương Tắc về nhà mới.

Mặc dù là quà sinh nhật mười tám tuổi, nhưng việc trang hoàng đã bị bỏ trống trong một thời gian dài nên Vạn Thu đến tận bây giờ vẫn chưa đến đây.

Đó là một căn nhà có sân riêng, khác hoàn toàn với nhà chính. Nhưng vị trí rất tốt, giá cả rất cao, an ninh hàng đầu, là nơi chỉ nghe tên cũng đủ biết xa hoa nhường nào.

Sau khi Vạn Thu đến đây đã vô cùng ngạc nhiên trước thiết kế độc đáo của căn nhà.

Tiếc là vốn từ vựng của Vạn Thu không đủ phong phú, không thể ca ngợi hết căn nhà độc đáo này.

Chiếc xe đắt tiền mà Sở Chương tặng cậu cũng được đặt trong gara.

Vạn Thu đến một mình với Dương Tắc, Sở Ức Quy đang ở nhà học bài.

Nhìn căn nhà siêu to khổng lồ, Vạn Thu do dự: "Tất cả đều là của em sao?"

"Đúng vậy." Dương Tắc đơn giản trả lời.

"Tại sao lại cho em một căn nhà lớn như vậy?" Vạn Thu không hiểu.

"Vạn Thu đã trưởng thành rồi, chắc hẳn cần không gian riêng tư."

"Vậy sao ạ?"

Vạn Thu đi vòng quanh, phát hiện có rất nhiều phòng.

"Đây đều là phòng của mọi người sao?" Vạn Thu hỏi.

Gương mặt nghiêm túc của Dương Tắc cuối cùng cũng ửng đỏ.

Mặc dù nói căn nhà này dành cho Vạn Thu, nhưng bọn họ không nỡ để Vạn Thu sống một mình.

Căn nhà này còn có phòng khác, để bọn họ có thể ở khi trở về.

"Là... phòng dành cho khách, nếu có nhiều khách đến, có thể ở lại." Ánh mắt Dương Tắc có chút chột dạ nhìn về phía nơi khác.

Trang trí thành phòng cho khách thay vì trang trí như một phòng ngủ riêng là sự nhượng bộ lớn nhất mà bọn họ thực hiện.

Hy vọng khi Vạn Thu trưởng thành và lựa chọn cách tự lập, bọn họ có thể bình tĩnh ủng hộ em ấy.

Nhưng cảm xúc không muốn Vạn Thu độc lập lại dây dưa lẫn nhau, thật sự rất rối rắm.

Vạn Thu rất vừa lòng.

Ở đây có chỗ cho tất cả mọi người.

Vạn Thu nói muốn chuẩn bị cho sinh nhật thứ mười tám của Sở Ức Quy ở đây.

Sẽ không có ai từ chối Vạn Thu.

Sinh nhật thành niên của Sở Ức Quy khác với Vạn Thu, không tổ chức một bữa tiệc lớn.

Nhưng mọi người ở Sở gia đều sẵn sàng đến dự sinh nhật Sở Ức Quy, lần này còn là sinh nhật mười tám tuổi, mọi người vô cùng để ý.

Mặc dù bọn họ cũng muốn tặng nhà và xe cho Sở Ức Quy như Vạn Thu, nhưng dựa theo tính cách hiện tại của Sở Ức Quy, nhất định sẽ không thản nhiên tiếp nhận.

Vạn Thu quyết định tặng Sở Ức Quy một phòng trong căn nhà nhỏ của mình làm quà sinh nhật.

Vạn Thu đoán Sở Ức Quy sẽ muốn tự tay làm một căn nhỏ.

Đối với Vạn Thu, ngôi nhà nhỏ thủ công là hình ảnh tương lai bọn họ cùng nhau xây một ngôi nhà.

Bây giờ cậu đã có nhà riêng.

Đẹp như căn nhà nhỏ thủ công vậy.

Cho nên cậu dựa theo ước định, để một phòng nhỏ trong căn nhà của mình cho Sở Ức Quy.

Vạn Thu đếm các phòng khác, quyết định cũng sẽ làm như vậy khi đến sinh nhật của người nhà.

Dương Tắc dở khóc dở cười khi biết được suy nghĩ của Vạn Thu.

Ban đầu bọn họ mua căn nhà này để Vạn Thu sử dụng một mình, nhưng Vạn Thu lại muốn đưa cả gia đình đến đây.

Vạn Thu vẫn mua một căn nhà nhỏ thủ công mới toanh, đặt nó trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho Sở Ức Quy.

Nơi này trang trí rất đơn giản, Vạn Thu cũng không có ý định động tới.

Nếu đó là căn phòng mà Sở Ức Quy muốn, vậy còn tùy vào việc Sở Ức Quy thích như thế nào.

Vào ngày sinh nhật, toàn bộ người Sở gia bao gồm cả Bạch quản gia, đều tập trung tại căn nhà mới của Vạn Thu.

Vạn Thu chúc mừng sinh nhật Sở Ức Quy trong phòng của mình.

Đáng tiếc Sở Ức Quy vẫn không muốn mời bạn bè tới.

Thậm chí Vạn Thu còn cảm thấy nếu bọn họ không tổ chức sinh nhật cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy sẽ không quan tâm đến ngày sinh nhật của bản thân.

Cũng may Sở Ức Quy rất vui.

Vào ngày sinh nhật, Sở Ức Quy đã nhận được lời chúc từ cả nhà.

Khi đèn đã tắt và chỉ còn lại ánh nến của chiếc bánh, Vạn Thu vừa quan sát Sở Ức Quy vừa hát chúc mừng sinh nhật cùng mọi người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Ức Quy trông rất nghiêm túc.

Khi đang ước nguyện, Vạn Thu không hiểu sao nghĩ tới một từ - thành kính.

Sở Ức Quy nhất định rất vừa ý với ước nguyện của mình.

Chỉ là không ai trong số bọn họ biết ước nguyện đó là gì.

Vạn Thu nghĩ, nếu cậu có thể thực hiện được ước nguyện của Sở Ức Quy thì tốt rồi.

Sinh nhật Sở Ức Quy là lần nghỉ ngơi cuối cùng của hắn.

Tiếp sau đó là khoảng thời gian nước rút để thi đại học.

Vạn Thu không khỏi trở nên căng thẳng.

Sở Ức Quy mỗi ngày làm rất nhiều đề.

Khi nhìn đống giấy bài tập và đề thi chất thành chồng, Vạn Thu không khỏi rùng mình.

Chu Bồi Ngọc ngừng học khiêu vũ, dành thời gian cho việc học.

Chu Bồi Ngọc thậm chí còn hỏi liệu có thể sống cùng Sở Ức Quy, học hỏi kinh nghiệm từ Sở Ức Quy không, nhưng đương nhiên bị từ chối.

Dương Tắc cũng ở lại đây, ý tứ muốn hỗ trợ. Sở Ức Quy cực kỳ im lặng, sự im lặng này gần như chứng tỏ hắn rất nghiêm túc trong việc học.

Vạn Thu nhịn không được cũng trở nên khẩn trương.

Nhìn thấy thời gian thi đại học của Sở Ức Quy đang đến gần, Vạn Thu không hiểu sao lại càng sốt ruột.

Đầu bếp được mời từ nhà chính đến nấu ăn cho họ, khi Sở Ức Quy nhìn thấy đầu bếp cũng chỉ nói một tiếng cảm ơn.

Vạn Thu cảm thấy hiện tại thế giới này không ai phải chịu áp lực lớn hơn Sở Ức Quy.

Vạn Thu nghĩ đến chuyện hai năm nữa cũng phải thì đại học như Sở Ức Quy, có đoạn thời gian còn lo lắng đến mức ăn không ngon.

Một ngày trước kỳ thi, Sở Ức Quy nói muốn nghỉ phép.

Vạn Thu lo lắng nhìn lên xuống xem Sở Ức Quy có cảm thấy không ổn không.

Ngay cả Sở Kiến Thụ biết rõ tình hình cũng nhịn không được gọi điện hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Sở Ức Quy nói chỉ muốn nghỉ một ngày trước kỳ thi mà thôi.

Ngày nghỉ của Sở Ức Quy diễn ra ngay trước kỳ thi đại học, Vạn Thu lo lắng không nguôi.

Vì vậy cậu cũng dứt khoát xin nghỉ, ở nhà cùng Sở Ức Quy.

Khi Vạn Thu thức dậy vào buổi sáng, cậu thấy Sở Ức Quy vẫn chưa dậy.

Trong lòng Vạn Thu khẩn trương, cậu mở cửa bước vào phòng ngủ Sở Ức Quy, nhìn thấy người trên trên giường hô hấp đều đều mới nhẹ nhàng thở ra.

Vạn Thu nằm ở bên mép giường Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy rất hiếm khi ngủ nướng, thậm chí Vạn Thu còn không tưởng tượng tới loại chuyện này.

Vạn Thu nằm bên mép giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Sở Ức Quy.

Nghĩ lại, dường như cậu hiếm khi thấy Sở Ức Quy có vẻ mặt thoải mái như vậy.

Sở Ức Quy đã cao hơn rồi phải không?

Bởi vì luôn nhìn Sở Ức Quy nên Vạn Thu khó nhận ra.

Nhưng hẳn đã lớn hơn rồi.

Giống như anh cả và anh hai, thân hình sẽ không còn mảnh mai mà bắt đầu phát triển giống như người trưởng thành.

Vạn Thu không biết tại sao lại nghĩ đến ba của Sở Ức Quy, mặc dù là một người rất đáng ghét nhưng thật sự rất đẹp trai.

Nếu Sở Ức Quy trưởng thành như vậy, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn ba mình gấp nhiều lần.

Vạn Thu nằm bên mép giường suy nghĩ lung tung.

Ánh mắt vô thức ngừng lại trên môi Sở Ức Quy.

Đột nhiên nghĩ tới 'hôn môi'.

Trong tương lai, Sở Ức Quy sẽ hôn môi với người mình yêu sao?

Vậy sẽ như thế nào?

Trong cuốn sách đã bị đốt cháy kia không có ghi chép về người yêu của Sở Ức Quy.

Tại sao?

Sở Ức Quy nằm trên giường thêm hai tiếng, khi tỉnh lại, Vạn Thu đã ngủ ở bên cạnh rồi.

Sở Ức Quy ngồi dậy, cẩn thận để không đánh thức Vạn Thu.

Những ngón tay vuốt ve sợi tóc Vạn Thu.

Sở Ức Quy nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lông mi của Vạn Thu, nhìn lông mi hơi run lên vì bị chạm vào.

Tiếp theo chọc vào khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Vạn Thu. Cuối cùng cụp mắt xuống nhìn Vạn Thu đang ngủ say, không phản ứng gì.

Ma xui quỷ khiến, hắn chạm vào cánh môi của cậu.

Chỉ ấn nhẹ một chút, cảm giác mềm mại liền truyền từ đầu ngón tay tới, mang theo chút ướt át.

Sở Ức Quy thu tay lại.

Mặc dù Vạn Thu không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Nhưng hắn cũng chỉ đụng vào như vậy.

Khi Vạn Thu tỉnh dậy, Sở Ức Quy đã không còn trên giường nữa.

Sau khi ra khỏi cửa, không khí tràn ngập một mùi thơm dễ chịu.

Sở Ức Quy đang nấu ăn.

Không có đầu bếp, không có cả người giúp việc, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Ức Quy, sao cậu lại nấu ăn?" Vạn Thu hỏi.

"Nhàn rỗi không có việc gì nên nấu."

Câu trả lời của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu tê cả da đầu, ngày mai thi đại học, hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm thật sao?

"Đầu bếp đâu rồi?"

"Tớ kêu bọn họ về rồi." Sở Ức Quy đáp lại, "Hôm nay tớ không muốn gặp nhiều người."

Vạn Thu dựng tóc gáy, lùi lại hai bước: "Vậy, vậy tớ đi ngay đây."

Sở Ức Quy lại quay đầu, cười nói: "Ngoại trừ Vạn Thu."

Vạn Thu chớp mắt bối rối, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

"Sau này tớ nói cái gì, Vạn Thu phải học cách loại trừ bản thân ra nhé." Sở Ức Quy vừa nấu ăn vừa nói: "Cậu biết tớ sẽ không nói gì không tốt với cậu mà."

Vạn Thu gật đầu.

Không biết tại sao tâm trạng lại trở nên tốt hơn.

Sở Ức Quy nấu ăn vẫn ngon như mọi khi.

Bọn họ trò chuyện trên bàn ăn, nói về những gì Vạn Thu đã làm trong khoảng thời gian không có hắn bên cạnh.

Vạn Thu chọn một số thứ thú vị để nói.

Sở Ức Quy cũng mỉm cười đáp lại.

Vạn Thu rất tự giác đi rửa bát nhưng Sở Ức Quy đã cướp mất việc.

Sau đó lại nhìn Sở Ức Quy tự tay quét dọn vệ sinh.

Sở Ức Quy từ đầu đến cuối không hề đụng đến sách vở.

Sở Ức Quy mở căn nhà thủ công mới do Vạn Thu tặng, cả ngày hôm nay bọn họ đều lắp thứ này.

Vạn Thu cũng dần đắm mình vào những bước xây tỉ mỉ cùng Sở Ức Quy.

Cậu cũng rất quen thuộc với việc này.

Tiếng kéo cắt giấy.

Tiếng bìa cứng được đặt trên bàn.

Tiếng Sở Ức Quy đánh dấu tờ giấy bằng bút chì.

Đó là những âm thanh duy nhất xung quanh bọn họ.

Tiến độ rất nhanh, thậm chí có thể nói là ăn ý.

Mặc dù cuối cùng chỉ làm được một căn phòng nhỏ, nhưng đó đã là thành quả lớn nhất mà bọn họ có thể đạt được.

Vạn Thu rửa tay, nhìn Sở Ức Quy đang chuẩn bị vào bếp làm bữa tối.

Vạn Thu nhìn bàn tay ướt đẫm của mình, đột nhiên bước nhanh hai bước đến phía sau Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy dường như nhận ra gì đó, dừng bước như muốn quay lại nhìn cậu. Vạn Thu đột nhiên đưa tay vào dưới lớp áo của Sở Ức Quy, sau đó dán vào bụng Sở Ức Quy.

Cái lạnh lẽo ẩm ướt trực tiếp dán vào cơ thể ấm áp.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy sẽ giật mình một cái, nhưng không phải.

Sở Ức Quy chỉ đưa tay ra che lấy bàn tay của Vạn Thu dưới lớp áo của mình.

Những giọt nước nhỏ trên ngón tay mát lạnh của Vạn Thu bị quần áo của Sở Ức Quy hút khô.

Từ hơi lạnh chuyển dần sang xúc cảm ấm áp khi chạm vào cơ bắp.

Vạn Thu ngẩng đầu lên, đáng tiếc Sở Ức Quy quay lưng về phía cậu nên không thể thấy gì.

Vạn Thu thu tay lại.

Sở Ức Quy cái gì cũng không nói, giống như đang dung túng.

Vạn Thu nhìn bóng lưng Sở Ức Quy.

Không biết tại sao lại cảm thấy kì lạ.

Dường như làm gì thì Sở Ức Quy cũng sẽ không tức giận.

Buổi tối Sở Ức Quy hỏi cậu có muốn ngủ chung không.

Vạn Thu muốn từ chối.

Ngày mai thi đại học, hôm nay Sở Ức Quy nhất định phải ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng không hiểu tại sao, cuối cùng lời từ chối lại không thể nói ra.

Vạn Thu chui vào ổ chăn của Sở Ức Quy, Sở Ức Quy tắt đèn.

Bọn họ cùng nhau ngủ.

Trong giấc ngủ, hai người vô thức dựa sát vào nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.