Chương trước
Chương sau
Buối sáng Dương Tiêu Vũ biết tin Vạn Thu đánh nhau bị thương đã gấp rút mua vé máy bay bay về Trung Quốc.

Vạn Thu cũng nhận được tin nhắn hỏi han từ trợ lý Triệu Tĩnh Nguyệt của Dương Tiêu Vũ.

Khi Vạn Thu gặp được Dương Tiêu Vũ đã là đêm khuya.

Dương Tiêu Vũ mệt đến nỗi không thèm đổi dép đi trong  nhà, bà đi giày cao gót trực tiếp đẩy thẳng cửa vào phòng ngủ của Vạn Thu.

Mặc dù Vạn Thu có thói quen không khóa cửa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Dương Tiêu Vũ, cậu vẫn có chút ngơ ngác.

Dương Tiêu Vũ đứng trước mặt Vạn Thu, Vạn Thu có thể nhìn thấy lớp trang điểm thanh tú đã hơi nhạt đi.

Dương Tiêu Vũ đến gần Vạn Thu, dùng ngón tay như có như không chạm vào khóe mắt cậu.

Vạn Thu biết tiếp xúc như vậy là do run rẩy.

Sắc mặt cực kỳ kém và đôi môi mím chặt của Dương Tiêu Vũ đang nói lên sự vội vàng của bà.

Vạn Thu cầm tay Dương Tiêu Vũ, để ngón tay bà chạm vào chỗ bị bầm tím.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, không hề đau chút nào.

"Mẹ, chào mừng về nhà."

Vạn Thu nhìn thấy Dương Tiêu Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra.

Sự bình tĩnh trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Không sao đâu, bảo bối đừng sợ, mẹ ổn rồi."

Dương Tiêu Vũ thực sự không vui nhưng bà vẫn cố gắng che giấu.

Vạn Thu không vạch trần mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Tiêu Vũ nói để Vạn Thu nghỉ ngơi, sau đó đi tìm Sở Kiến Thụ.

Vạn Thu không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ lặng lẽ xuống giường, xỏ vào đôi dép mềm mại, đi theo phía sau từ xa quan sát.

Bạch quản gia luôn chú ý tình hình, rõ ràng có chút lo lắng.

Vạn Thu kéo một phần góc áo của Bạch quản gia, ý đồ trấn an.

Bạch quản gia cũng chỉ lộ ra vài phần tươi cười, nói với Vạn Thu không sao.

Khi Dương Tiêu Vũ bước ra lần nữa, sắc mặt trông vẫn rất tệ.

Nhưng bà tiến tới xoa tóc Vạn Thu, hôn trán Vạn Thu.

Vạn Thu vì bị thương nên xin nghỉ ở nhà, Sở Ức Quy đương nhiên cũng không đến trường.

Sở Ức Quy luôn nhận rõ được sự tiến bộ của Vạn Thu, có thể chủ động dạy Vạn Thu ở nhà.

Giảng cho một người khác với giảng cho một nhóm, Sở Ức Quy chỉ phụ đạo cho một mình Vạn Thu nên học còn nhanh hơn ở trường.

Tầm nhìn của Vạn Thu bị hạn chế nên không cần làm thêm bài tập về nhà.

Dương Tắc hai ngày nay im lặng dị thường, bởi vì hắn không muốn quấy rầy Vạn Thu.

Dương Tắc hiện tại đã bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với Sở Kiến Thụ, ngày nào cũng làm việc tăng ca đến khuya, nhưng hai ngày nay vẫn luôn về nhà sớm. Sau khi Dương Tắc biết rõ ngọn nguồn, mặc dù trong lòng biết Vạn Thu chỉ bị thương ngoài da, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tâm tình của hắn lại trở nên phức tạp.

Khi tình trạng của Vạn Thu có vẻ tốt hơn, Dương Tắc mới chủ động đi tìm Vạn Thu.

Dương Tắc hỏi Vạn Thu đánh đối phương vào đâu.

Vì Vạn Thu đã nghỉ ngơi tốt, thậm chí còn tái hiện lại cảnh đó cho Dương Tắc xem.

Dương Tắc gật đầu, nói Vạn Thu đã làm rất tốt, thực hiện đúng những kĩ năng mà hắn đã dạy.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Dương Tắc lại tăng cường độ huấn luyện cho Vạn Thu.

Khi Vạn Thu nhìn thấy Dương Tắc dạy mình cách tấn công phần thân dưới một cách tinh xảo hơn, ngay cả Vạn Thu cũng cảm thấy có chút đau.

Vạn Thu yêu cầu Bạch quản gia không nói cho Sở Chương biết chuyện này.

Vì Sở Chương đã nghỉ phép dài ngày để tham gia tiệc sinh nhật nên hiện tại vô cùng bận rộn.

Dường như mọi người đều cho rằng vết thương của Vạn Thu rất nghiêm trọng, nhưng Vạn Thu vẫn cảm thấy đó chỉ là một vết thương nhỏ.

Chỉ là vết bầm tím thôi.

Không chạm vào thì sẽ không đau.

Nhưng có vẻ như nếu cậu ngoan ngoãn ‘dưỡng thương’, mọi người sẽ vui vẻ hơn một chút.

Vạn Thu quan sát kỹ khuôn mặt của mình khi đang tắm.

Điều duy nhất lo lắng là bây giờ trông hơi hơi xấu.

Vạn Thu không muốn kéo thấp bình quân giá trị nhan sắc trong nhà.

Sở Ức Quy đã hai ngày không quay về phòng mà chọn ngủ với Vạn Thu.

Vạn Thu không nghĩ nhiều, bọn họ đã ngủ cùng nhau rất nhiều rồi.

Vạn Thu dựa vào giường, gọi điện cho Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc vốn rất thích buôn chuyện nên đã hỏi thăm khắp trường, cũng biết được một ít tin đồn.

Nghe nói hai học sinh gây rối trong lớp thực chất đều là bạn trai của cô gái kia, một người biết chuyện còn người kia thì không.

Theo lời của Chu Bồi Ngọc, đó là một mối quan hệ chính thức và một mối quan hệ mập mờ.

Hơn nữa Chu Bồi Ngọc còn kể rất nhiều câu chuyện phiếm màu hồng xung quanh ba người, khiến Vạn Thu sửng sốt một lát.

Khi Vạn Thu cúp điện thoại, có chút hoài nghi nhân sinh.

"Không phải nói... không thể yêu sớm sao?"

Vạn Thu cảm thấy như thể nhận thức mình xây dựng đang sụp đổ.

"Ừ, nội quy trường học không cho phép."

Sở Ức Quy tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, Vạn Thu liếc nhìn mấy cái, thấy trong đó chứa đầy chữ viết dày đặc.

"Nhưng bọn họ lại yêu sớm? Hơn nữa..." Vạn Thu bất đắc dĩ hỏi: "Một người có thể có hai bạn trai sao?"

"..." Sở Ức Quy đang đọc sách thì khựng lại, sắc mặt tối sầm, "Không thể."

Vạn Thu quỳ  gối trên giường, chần chờ nói: "Vậy bọn họ đã làm một chuyện không được phép."

"Đúng vậy, theo nội quy của trường, ít nhất hai trong ba người bọn họ phải bị đuổi học, nhưng với tính cách của chú Sở, chắc chắn chú ấy sẽ yêu cầu đuổi học cả ba người."

Sở Ức Quy đoán Sở Kiến Thụ sẽ làm như vậy, còn Dương Tiêu Vũ có lẽ sẽ trực tiếp ngăn cản việc bọn họ đến trường, ít nhất là không có khả năng học ở thành phố này.

"Yêu đương sẽ không thể đi học." Vạn Thu đột nhiên trở nên lo lắng.

Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu đã hiểu lầm.

"Không phải là không thể yêu...chỉ là nội quy trường học không cho phép."

Vẻ mặt Vạn Thu mờ mịt, không được đi học là chuyện đáng sợ, nhưng nếu không đi học thì phải yêu đương, vậy yêu đương là chuyện gì?

"Đừng suy nghĩ nhiều." Sở Ức Quy cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của Vạn Thu, "Trên đời này luôn có những chuyện mà con người không thể hiểu được, không cần phải hiểu hết."

Vạn Thu gật đầu, chấp nhận chuyện mình không thể hiểu được.

"Đã muộn rồi, đi ngủ thôi." Sở Ức Quy đóng cuốn sách trong tay lại, đặt ở đầu giường.

Vạn Thu cũng ngoan ngoãn nằm xuống, vén chăn lên đắp cho mình.

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu luôn cố ý đưa khóe mắt bị thâm tím của mình sang bên kia để hắn không nhìn thấy.

Ngay cả khi trò chuyện, Vạn Thu vẫn luôn nhìn về phía hắn bằng một bên mắt.

Thậm chí khi hắn đang tập trung quan sát kỹ quá trình hồi phục vết thương của Vạn Thu, Vạn Thu cũng sẽ cuộn tròn, quấn chăn bông không cho hắn thấy.

Sở Ức Quy lấy một cuốn truyện khác mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu ở đầu giường.

Không giống những cuốn truyện cổ tích đọc ở cô nhi viện mà là mấy cuốn truyện nổi tiếng.  Thanh âm Sở Ức Quy không lớn, cố ý ru Vạn Thu ngủ.

Mãi đến khi giọng nói của Sở Ức Quy ngày càng trầm xuống và hơi thở đều đều của Vạn Thu phát ra, Sở Ức Quy mới nhìn về phía Vạn Thu.

Sau khi ngủ say, Vạn Thu không còn phòng bị nửa mặt bị thương kia nữa.

Sở Ức Quy rất ghét nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên cơ thể Vạn Thu.

Dường như sau khi biết Vạn Thu đã chịu vết thương mà người bình thường cả đời đều không thể tưởng tượng được, hắn lại càng khó mà chịu đựng.

Vạn Thu phát hiện.

Cho nên Vạn Thu âm thầm không muốn hắn nhìn thấy.

Nhưng ánh mắt của Sở Ức Quy vẫn dừng lại ở phần da khác với những chỗ còn lại.

Dù có chán ghét đến đâu, Sở Ức Quy cũng hy vọng có thể nhớ rõ tất cả những tổn thương mà Vạn Thu đã phải chịu.

Sau một thời gian không ai để ý đến vết thương của Vạn Thu, Sở Ức Quy hy vọng mình là người duy nhất có thể nhớ kỹ tất cả chúng.

Sở Ức Quy dùng đầu ngón tay vén chăn lên, giúp Vạn Thu để lộ miệng và mũi.

Cuối cùng, Sở Ức Quy tắt đèn, đưa tay ra ôm Vạn Thu.

Vết bầm tím không đau.

Nhưng đụng vào thì có.

Hắn sẽ không làm Vạn Thu tỉnh lại vì đau.

——

Vạn Thu ở nhà hay đi học đều vẫn rất tích cực, cho dù không có bạn cùng bàn, và Sở Ức Quy là giáo viên duy nhất.

Trong giờ giải lao, Vạn Thu xem lại những ghi chú được ghi trong sách giáo khoa hai ngày qua, cậu rất ngạc nhiên.

"Ức Quy, thầy giáo của cậu và tớ là cùng một người sao?"

"Không phải." Sở Ức Quy nói.

"Vậy tại sao những ghi chú cậu đưa cho tớ giống của thầy giáo vậy?"

"Chỉ cần là kiến thức thi đại học, về cơ bản sẽ giống nhau, nội dung cần chú ý cũng đại khái giống nhau."

Vạn Thu nằm trên bàn, ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy đang đọc sách giáo khoa, quyết định nội dung của buổi học tiếp theo.

Mỗi khi Sở Ức Quy nghiêm túc, Vạn Thu lại có thể nhìn thấy một khía cạnh hiếm thấy ở hắn.

Mặc dù trông cũng nghiêm túc như giáo viên, nhưng có lẽ vì thân thiết với Sở Ức Quy nên Vạn Thu không có cảm giác như khi đối mặt với giáo viên.

"Ức Quy không đến trường có sao không?" Vạn Thu nhớ năm cuối cấp ba là khoảng thời gian rất quan trọng.

"Không sao đâu." Sở Ức Quy nói.

"Tại sao?"

"Hiện tại đều đã học xong tất cả các môn học cấp ba rồi, còn lại chỉ là luyện tập và làm bài tập củng cố, tớ cũng không thực sự cần."

Khi Vạn Thu học tiểu học, không có khái niệm về thi cấp ba và thi đại học.

Nhưng Vạn Thu đã chứng kiến sự huy hoàng của Sở Ức Quy khi tham gia kì thi cấp ba.

Thi đại học thậm chí còn được mong đợi hơn thi cấp ba. Khi Sở Ức Quy học lớp mười và mười một, Vạn Thu mới tận mắt chứng kiến tầm quan trọng của thi đại học.

"Có phải Ức Quy rất tự tin về thi đại học không?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy lúc này dời mắt từ sách về phía Vạn Thu: "Đúng vậy, tớ rất tự tin."

Vạn Thu có chút lo lắng.

Nhưng nếu là Sở Ức Quy, Vạn Thu cảm thấy không cần phải lo lắng làm .

Sở Ức Quy thực sự xuất sắc.

Chỉ là Vạn Thu cảm thấy học cấp ba sẽ rất căng thẳng.

"Có phải Ức Quy đang cảm thấy căng thẳng không?" Vạn Thu hỏi.

"Học hành áp lực sao?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu do dự, sau đó gật đầu.

"Tớ không có áp lực gì cả."

"Còn những phương diện khác thì sao?" Vạn Thu cũng không bỏ qua những điểm này.

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu nằm trên bàn, nhìn hắn từ dưới lên, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng của hắn.

Sở Ức Quy nhận ra, dường như phương pháp bỏ qua những câu hỏi mà hắn không muốn trả lời không còn hiệu quả với Vạn Thu nữa.

"Có một ít." Sở Ức Quy thành thật nói.

"Là gì vậy?"

Sở Ức Quy ngồi ở trước mặt Vạn Thu.

Vạn Thu thẳng lưng, vô cùng nghiêm túc với những lời sắp nói ra kia. Sở Ức Quy không muốn lừa Vạn Thu, nhưng không hiểu sao lại không thể truyền tải chính xác cảm xúc của mình. Không phải không tìm được từ nào hay, mà là không quen với cảm xúc của chính mình.

Giống như khi đối mặt với một vật rất quen thuộc, biết làm gì, biết cách sử dụng, biết là một vật rất quan trọng.

Nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra tên của thứ đó.

Quen thuộc và xa lạ đan xen, Sở Ức Quy không thể diễn tả thành lời.

"Có liên quan đến tớ sao?" Vạn Thu mơ hồ nhớ lại những gì Sở Chương đã nói.

Sở Chương dường như ám chỉ cậu đang gây áp lực cho Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy trầm tư một lát: "Quả thực có liên quan đến cậu, nhưng cũng không hoàn toàn là do cậu."

Sở Ức Quy không muốn Vạn Thu vì chuyện này mà có khúc mắc. Đang nghĩ cách làm cho Vạn Thu không quá để ý chuyện này, vậy mà lại thấy Vạn Thu lên tiếng trước. "Vậy tớ có thể giúp cậu không?" Vạn Thu hỏi. Sở Ức Quy có chút kinh ngạc.

"Ức Quy?" Vạn Thu nghiêng đầu hỏi.

Sở Ức Quy không biết tại sao, đột nhiên lộ ra một nụ cười.

"Như bây giờ là đủ rồi."

Bắt gặp ánh mắt bối rối của Vạn Thu, tâm trạng Sở Ức Quy vậy mà lại dần tốt hơn.

Giống như ngồi quanh bếp lửa trong mùa đông lạnh giá, cảm nhận được hơi ấm luồn vào.

"Áp lực cũng không phải là chuyện xấu, áp lực thích hợp sẽ thúc đẩy sự tiến bộ." Sở Ức Quy nói: "Nếu có một ngày tớ nhịn không được, tớ sẽ nhờ cậu."

Vạn Thu chớp mắt.

Cái hiểu cái không gật đầu.

Sở Ức Quy biết Vạn Thu có thể không hiểu phản ứng vừa rồi của bản thân có ý nghĩa gì đối với hắn.

Mọi người thường không thích những người gây áp lực cho họ.

Nhưng nếu người đó sẵn sàng lắng nghe, chịu trách nhiệm và chia sẻ, thì đó là vì họ để ý.

Chỉ cần nhận được đáp án này, Sở Ức Quy có thể dùng làm cách giải tỏa căng thẳng.

Vạn Thu nhận được tin tức từ Chu Bồi Ngọc trong giờ giải lao. Chu Bồi Ngọc nói Dương Tiêu Vũ đã tới trường.

Nghe nói đã trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng, hơn nữa vô cùng cường ngạnh.

Chu Bồi Ngọc: Mẹ cậu thật sự rất mạnh mẽ, nghe nói hiệu trưởng không dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt mẹ cậu.

Chu Bồi Ngọc: Nhưng mẹ cậu đối xử với cậu như vậy có phải không tốt lắm không?

Chu Bồi Ngọc: Bình thường tớ không dám chơi với mấy bạn cùng lớp có ba mẹ quá quyền lực đâu.

Chu Bồi Ngọc: Tớ từng mượn bài tập của một bạn cùng lớp, mẹ cậu ấy đã gọi điện mắng tớ vì không chăm chỉ học tập, tớ cũng xấu hổ lắm.

Vạn Thu nhớ lại giờ ăn sáng, vẻ mặt của Dương Tiêu Vũ rất bình thường.

Vạn Thu: Mẹ tớ có ổn không?

Chu Bồi Ngọc: Tớ không biết, tớ chỉ nghe nói thôi.

Vạn Thu: Mẹ tớ rất tốt.

Chu Bồi Ngọc:.

Chu Bồi Ngọc: Tớ sai rồi, tớ xin lỗi.

Vạn Thu không biết tại sao Chu Bồi Ngọc lại nói xin lỗi.

Nghĩ nghĩ, Vạn Thu liền gọi điện thoại cho Dương Tiêu Vũ.

Chuông reo một hai lần, cuộc gọi được kết nối ngay sau đó.

Vạn Thu nói: "Mẹ, mẹ ở trường sao?"

"Sắp về nhà rồi bảo bối à, sao lúc này lại đột nhiên gọi điện cho mẹ vậy? Nhớ mẹ sao?"

"Mẹ có sao không? Mẹ có giận không?" Vạn Thu thì thầm.

Giọng nói của Dương Tiêu Vũ trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn: "Bảo bối đang lo lắng cho mẹ à? Đừng lo, mẹ không sao, mẹ sẽ về sớm thôi, bảo bối ở nhà đợi mẹ nhé."

Dương Tiêu Vũ nghe giọng điệu mềm mại đáp lại của Vạn Thu, tâm trạng dịu đi đến khó tả.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tiêu Vũ dựa vào ghế xe, ngẩng đầu lên: "A, trường học làm cho tức giận đến choáng váng, đã được bảo bối chữa lành."

Tống Văn Thu đang làm tài xế cho Dương Tiêu Vũ, nhịn không được mỉm cười nói: "Vạn Thu rất đáng yêu." "Lúc nghe điện thoại, tôi còn lo bảo bối sẽ cầu xin cho mấy đứa nhóc hỗn xược đó." Dương Tiêu Vũ nói.

Tống Văn Thu nói: "Tuy Vạn Thu nhìn qua có tính cách mềm mại, nhưng cũng có thể phân biệt nặng nhẹ."

"Tôi muốn tặng Vạn Thu chút gì đó để an ủi, Văn Thu, anh có đề cử gì không?" Dương Tiêu Vũ hỏi. Vẻ mặt Tống Văn Thu có chút vi diệu, Sở Kiến Thụ cũng hỏi ông vấn đề tương tự.

Thực ra tặng quà cho Vạn Thu có chút khó khăn.

Chưa kể Dương Tiêu Vũ là người yêu chiều Vạn Thu đến mức không có nguyên tắc, mà ngay cả một người đàn ông hiếm khi đặc biệt quan tâm đến trẻ em như Sở Kiến Thụ cũng thường xuyên mang quà về cho Vạn Thu.

Vạn Thu thực sự có tất cả mọi thứ.

"Dù sao cũng đang nghỉ phép, hay là dẫn thằng bé đi chơi?" Tống Văn Thu hỏi.

"Mặt bảo bối còn bị thương, không được."

Tâm tình Tống Văn Thu có chút vi diệu, Vạn Thu tràn đầy sức sống như vậy lại bị cả nhà coi như ma ốm.

"Vạn Thu hiện tại rất có tinh thần, mấy đứa trẻ choai choai thực ra hồi phục rất nhanh." Tống Văn Thu nói.

"Tôi biết..." Dương Tiêu Vũ cảm thấy có chút lúng túng.

"Quà tặng cũng bắt nguồn từ sở thích thường ngày của Vạn Thu, đối với những thứ mình thích, dù  nhận được bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ chán."

Đây là một gợi ý hay, nhưng Dương Tiêu Vũ lại im lặng.

"Thứ ưa thích nhất của Vạn Thu là salad trái cây, thứ hai là siêu thị ..." Dương Tiêu Vũ lộ ra vè bất đắc dĩ trước sở thích của Vạn Thu.

Tống Văn Thu cũng sửng sốt, salad trái cây có thể hiểu được, còn siêu thị là ý gì?

"Vạn Thu đã hình thành thói quen khi còn nhỏ, thằng bé có một tình cảm đặc biệt với siêu thị." Dương Tiêu Vũ xoa xoa lông mày, "Tôi có nên đến công ty để xem có siêu thị nào có thể thu mua không?"

Vẻ mặt của Tống Văn Thu có chút vi diệu: "Có phải là Vạn Thu rất thích đi siêu thị không?"

"Ừ." Dương Tiêu Vũ trả lời, nhưng nghĩ kỹ lại, bà rất hiếm khi đưa Vạn Thu đi siêu thị.

Dương Tiêu Vũ thường đưa Vạn Thu đến trung tâm thương mại nhiều hơn, Vạn Thu luôn thích thú với siêu thị lớn trong đó.

"Gần nhà tôi có một siêu thị mới mở."

Khi Tống Văn Thu dừng đèn đỏ, ông dùng điện thoại gửi địa điểm cho Dương Tiêu Vũ.

"Siêu thị 24/24 tương đối lớn, mặt hàng đầy đủ, có rất nhiều đồ ăn vặt của người nổi tiếng trên mạng, buổi tối không có nhiều người, hay là dẫn Vạn Thu đi thử?"

——

Buổi tối, khi Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ đưa Vạn Thu và Sở Ức Quy đến siêu thị, Dương Tiêu Vũ cảm thấy đầu óc mình hẳn có vấn đề nên mới nghe theo lời kiến nghị của Tống Văn Thu lúc sáng.

Nhưng khi đến nơi, phát hiện Vạn Thu thật sự hào hứng, Dương Tiêu Vũ lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá hạn hẹp.

Trong cửa hàng tiện lợi 24/24, đèn sáng như ban ngày, máy sưởi rất thoải mái.

Dương Tiêu Vũ thường không đưa Vạn Thu đến siêu thị, thứ nhất là vì bận, thứ hai vì tình yêu Vạn Thu dành cho siêu thị là đi dạo chứ không phải mua đồ.

Vạn Thu có rất nhiều tiền, cậu cũng biết mình có rất nhiều tiền.

Nhưng vì thói quen từ nhỏ nên cậu sẽ không mua những thứ không cần thiết.

Vạn Thu rất quan tâm đến những thứ mới lạ trong siêu thị nhưng sẽ không mua.

Mỗi lần nhìn Vạn Thu kìm nén ham muốn tiêu tiền, Dương Tiêu Vũ lại cảm thấy rất phức tạp.

Nếu có thể, bà muốn thấy Vạn Thu hung hăng tiêu thật nhiều tiền.

Chứ không phải tích tiền thành đống như một chú hamster.

Như mọi lần, sau khi tiến vào siêu thị, Vạn Thu sẽ mạnh dạn nhìn xung quanh hơn.

Nhưng lần này...

Dương Tiêu Vũ nhận ra tình huống có vẻ hơi khác so với bình thường.

"Cái này Vương Duyệt đã nói nhiều lần rồi, bánh mochi nhân khoai môn." Vạn Thu cầm một túi nhỏ, có chút tò mò.

"Nếm thử đi, nếu thấy ngon thì nói với Vương Duyệt, Vương Duyệt nhất định sẽ rất vui."

Vạn Thu gật đầu: "Vương Duyệt thích nhất chính là những thứ cậu ấy đề cử được người khác thích, vậy tớ nên mua bao nhiêu?"

"Một cái, nếu ngon thì lại mua thêm."

"Chia thành bốn phần sao?"

"Ừm."

Dương Tiêu Vũ nhìn Sở Ức Quy chỉ vào phô mai trong quầy thực phẩm tươi lạnh.

"Là phô mai, cậu còn nhớ món gà bít tết phô mai trước đây cậu luôn mua cho Chu Bồi Ngọc không?" Sở Ức Quy hỏi Vạn Thu, "Lúc đó cậu ấy luôn nói phô mai dù ăn với gì cũng đều rất ngon." Vạn Thu thò đầu qua nói: "Ăn với gì thì ngon?"

"Mì gói?" Sở Ức Quy hỏi.

"Nhưng đã ăn tối rồi." Vạn Thu do dự.

"Có thể coi như ăn nhẹ đêm khuya, ăn không hết có thể chia cho mọi người." Sở Ức Quy nói.

"Vậy cũng chia làm bốn phần sao?" Vạn Thu hỏi.

"Thế thì cho thêm nhiều phô mai chút." Sở Ức Quy mỉm cười.

"Tớ thấy người giúp việc trong nhà dùng cái này." Vạn Thu nhặt cái nạo lên.

"Nếu là đồ thông dụng thì ở nhà hẳn đã có rồi, không cần phải mua thêm."

Vạn Thu cũng ngoan ngoãn gật đầu, đặt cái nạo vào chỗ cũ.

Sở Ức Quy: "Cậu còn đang dưỡng thương, không thích hợp ăn cay."

Sở Ức Quy: "Hay là thử dâu tây ướp lạnh, đó là trái cây sấy khô, có lẽ cậu sẽ thích."

Dương Tiêu Vũ đi theo sau hai thiếu niên, nhìn bọn họ thảo luận với nhau khi gặp thứ mình cảm thấy hứng thú, Sở Ức Quy luôn có cách khiến Vạn Thu chuyển từ quan tâm sang mua đồ.

Đây là điều mà ngày thường bà không làm được.

Dương Tiêu Vũ nhướng mày.

Bà quay đầu lại, thấp giọng hỏi Sở Kiến Thụ: "Bình thường Ức Quy và Vạn Thu ở chung như vậy sao? "

"Anh cũng không để ý lắm." Sở Kiến Thụ rất yên tâm khi hai đứa nhỏ này ở cùng một chỗ, cũng không có ý định tham dự vào cuộc trò chuyện giữa hai người.

Dương Tiêu Vũ biết Sở Ức Quy đang dẫn dắt Vạn Thu, nhưng rốt cuộc dẫn dắt như thế nào, bà lại không rõ.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, bà có một cảm giác kỳ lạ.

Sở Ức Quy thực sự đã nỗ lực rất nhiều để hòa hợp với Vạn Thu.

Trong mắt Dương Tiêu Vũ, loại quan hệ này thoạt nhìn tựa như Vạn Thu đang làm theo ý của Sở Ức Quy.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thực ra mỗi lời đề nghị mà Sở Ức Quy đưa ra đều dựa trên tình huống của Vạn Thu.

Giống như...

Vạn Thu mới là người chủ động.

Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ hiếm khi thấy hai đứa trẻ hòa hợp với nhau như vậy.

Thậm chí so với bọn họ, cách Vạn Thu và Sở Ức Quy ở chung giống như cặp vợ chồng thường xuyên sinh hoạt cùng nhau, hơn nữa còn quyết định sống cùng nhau mãi mãi.

Có loại cảm giác này, Dương Tiêu Vũ cảm thấy có chút hoang đường.

Trong lúc quan sát, Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Sở Ức Quy hơi nghiêng đầu khi kết thúc cuộc trò chuyện với Vạn Thu.

Dương Tiêu Vũ và Sở Ức Quy chạm mắt nhau.

Ánh mắt bình tĩnh, kiên định, không có chút dục vọng nào trong đó.

Với Vạn Thu chỉ có sự thân mật nhẹ nhàng, không có những cảm xúc thái quá.

Dương Tiêu Vũ liền cảm thấy bản thân đã nghĩ quá xa, chuyện như thế này là chuyện bình thường.

  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.