"Bảo bối?" Vạn Thu chạy quá nhanh, Dương Tiêu Vũ không kịp giữ lại liền vô thức đuổi theo.
"Không sao đâu mẹ." Sở Ức Quy vẫn luôn quan sát Vạn Thu, nói với Dương Tiêu Vũ, "Có lẽ anh trai cần thời gian bình tĩnh lại."
Vì lời nói của Sở Ức Quy, Dương Tiêu Vũ không đuổi theo nữa.
Bà đưa tay xoa xoa phần da đầu nơi tóc bị giật, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Trong phòng khách, Sở Kiến Thụ kiểm tra giúp Dương Tiêu Vũ, mặc dù bị Vạn Thu kéo dựt loạn xạ nhưng cũng không để lại dấu vết gì nghiêm trọng.
"Không sao, không đau lắm đâu." Dương Tiêu Vũ chỉ bị dựt mất vài sợi tóc.
Mặc dù Vạn Thu kéo dựt loạn xa, nhưng kỳ thật cũng không quá mạnh, giống như không muốn bà đến gần.
"Bảo bối đến trút giận cũng không biết làm thế nào, hầu như không dùng quá nhiều sức." Dương Tiêu Vũ tùy ý sửa sang lại mái tóc, từ vẻ chật vật khôi phục lại vẻ bình thường.
Sở Kiến Thụ thở dài, tâm tình dường như còn phức tạp hơn so với Dương Tiêu Vũ.
Chuyện bị bỏ rơi khiến Vạn Thu tổn thương nặng nề hơn ông tưởng.
Điều này đủ chứng minh những quyết định trong quá khứ của ông sai lầm và ngạp mạn đến mức nào.
Mặc dù muốn bù đắp cho Vạn Thu, nhưng Sở Kiến Thụ vẫn chưa tìm được biện pháp.
Khi ôm Vạn Thu, Sở Kiến Thụ cảm thấy Vạn Thu thật sự quá gầy, cho dù có ra sức vùng vẫy vẫn bị ông khống chế dễ như trở bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3553863/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.