"Anh, không ngủ được sao?" Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên từ một chiếc giường khác cách Vạn Thu không xa, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, "Anh không sao chứ?"
"Ừm." Vạn Thu rụt tay vào trong giường, cảm thấy có chút xấu hổ.
"Anh trai, em cũng cần đọc sách cho anh nghe sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Anh không phải trẻ con nữa." Vạn Thu trở mình, đối mặt với Sở Ức Quy, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt Sở Ức Quy hoàn toàn ẩn trong bóng tối, "Em trai, không ngủ được à? Có cần anh đọc sách cho em nghe không?”
Sở Ức Quy bật cười.
Tiếng cười lúc nửa đêm rất rõ ràng, Vạn Thu mơ hồ có thể thông qua tiếng cười cảm nhận được cảm xúc của Sở Ức Quy.
Là vui vẻ.
"Nhất định sẽ bị bỏ rơi sao?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Sở Ức Quy ngừng cười, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì?"
"Nếu bệnh nặng, nhất định sẽ bị bỏ rơi sao?" Vạn Thu lặp lại câu hỏi.
Sở Ức Quy lần này trầm mặc một lát, nói: "Không nhất định."
Đôi mắt Vạn Thu lấp lánh dưới ánh trăng.
"Cũng có những ba mẹ rất yêu thương con cái, làm mọi cách để chữa trị, chăm sóc con, ở bên con đến cuối cùng khi con không còn sống được nữa.
Trên đời này, tình yêu mọi người nhận được, chắc chắn không bình đẳng."
Sở Ức Quy bình tĩnh kể lại.
Em trai cũng bị bỏ rơi.
Cho nên mới ở chỗ này.
Vạn Thu nằm trên giường, suy nghĩ về tương lai hiện lên trong trí nhớ.
Cậu vẫn sẽ bị bỏ rơi một lần nữa.
Nhưng phải rất lâu sau.
Lúc này, cậu không còn sợ hãi như vậy nữa.
Hiện tại cậu hiểu được rất nhiều.
Có lẽ có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, hoặc có lẽ có thể đến cô nhi viện.
Cậu đã có rất nhiều rất nhiều thứ, như vậy còn có thể cho người khác.
Vạn Thu chui từ ổ chăn của mình ra, dẫm lên đôi dép lê mới, đứng bên mép giường Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy dường như hiểu được, vén chăn lên.
Vạn Thu chui vào trong chăn Sở Ức Quy, Sở Ức Quy quấn chăn quanh người Vạn Thu.
Vạn Thu dựa vào Sở Ức Quy: "Anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Khi tất cả những điều đáng sợ không còn khiến bản thân sợ hãi, Vạn Thu sẵn sàng truyền lại phần an toàn này cho những người cậu thương yêu.
Dù chỉ một chút thôi.
Trong hành lang im lặng kia.
Cậu nhìn thấy sự sợ hãi của Sở Ức Quy.
Nhỏ bé yếu ớt, giống như mùi thoang thoảng thoát ra từ một chiếc hộp kín, bị Vạn Thu bắt được.
Đừng sợ, đừng sợ.
Tay Vạn Thu liên tục vỗ vỗ vào ngực Sở Ức Quy.
Anh trai ở đây.
Sở Ức Quy dường như đang cười.
Vẫn là nụ cười rất vui vẻ. Có vẻ gặp được chuyện gì thú vị, bị chọc cười.
Mặc dù Vạn Thu không cảm thấy có chuyện gì buồn cười vừa xảy ra.
Nhưng cười nhiều luôn là điều tốt.
——
Khi Vạn Thu ngây ngốc tỉnh dậy thì Sở Ức Quy cũng vừa mới ngồi dậy.
"Đánh thức anh sao?" Sở Ức Quy dùng tay vỗ nhẹ vào chăn của Vạn Thu, "Nếu anh buồn ngủ thì có thể ngủ thêm một chút."
Sở Ức Quy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Vạn Thu thì cố gắng đánh thức tinh thần đang mơ màng của mình, nhìn ra bầu trời còn chưa sáng hẳn ngoài cửa sổ.
Thời gian này không phải lúc bình thường Vạn Thu thức dậy.
"Còn rất sớm, anh đừng để ý, tỉnh thì lại ngủ tiếp là được."
"Em muốn làm gì?" Nhưng Vạn Thu đã tỉnh táo rồi, cậu luôn tỉnh táo rất nhanh.
"Phải làm bữa sáng cho nhiều người nên em sẽ dậy tương đối sớm." Sở Ức Quy mặc quần áo, mỉm cười với Vạn Thu, "Tay nghề của em không tồi, bọn trẻ lần nào cũng mong chờ món ăn của em."
Vạn Thu nghĩ đến món ăn Sở Ức Quy nấu ở nhà, có thể sánh ngang với đầu bếp.
Học nấu ăn vì những đứa trẻ này sao?
"Anh cũng muốn giúp." Vạn Thu quay lại giường tìm quần áo.
Sở Ức Quy đứng một bên nhìn và đợi Vạn Thu.
Nơi họ ở là ký túc xá nhân viên, có phòng tắm để rửa mặt.
Vạn Thu đi theo Sở Ức Quy, nhìn bầu trời đen qua tấm kính ở hành lang, nhìn ngọn đèn đã bật sáng suốt đêm.
Đầu bếp trong bếp đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng, Vạn Thu cũng được giao nhiệm vụ rửa rau.
Nước lạnh vừa chảy ra từ vòi, Vạn Thu lập tức dùng tay rửa rau nhưng bị đầu bếp một bên ngăn lại.
"Lát nữa sẽ có nước nóng, lạnh lắm, đừng để chết cóng." Đầu bếp nói.
"Vâng..." Vạn Thu gật đầu, nhìn dòng nước tích trong chậu đựng rau, mực nước từ từ dâng lên.
"Bây giờ có nước nóng rồi, trước đây không có nước nóng, mùa đông mới nấu cơm chút mà đã lạnh cóng tay." Đầu bếp ở bên cạnh nói chuyện với Vạn Thu.
Đó là một người đàn ông có mái tóc hoa râm nhưng vẫn rất khỏe mạnh, dáng người tương đối cường tráng, khi nói chuyện giọng nói cũng rất vang.
"Trước đây điều kiện không tốt như vậy, đồ ăn không ngon, cũng không có nhiều quỹ xã hội quyên góp, cũng may mấy năm nay phát triển nhanh, nhiều người làm từ thiện mới trở nên khá hơn."
Đầu bếp một bên nhanh chân lẹ tay thu dọn đồ ăn, một bên nói chuyện với Vạn Thu.
Vạn Thu bắt chước động tác của đầu bếp, lặng lẽ dọn dẹp bát đ ĩa nhanh hơn.
"Lúc trước em trai ở đây thế nào?" Vạn Thu tò mò.
Đầu bếp suy nghĩ một chút: "Tiểu Sở được nhận nuôi có lẽ là bảy tám năm trước, bác nhớ Tiểu Sở hình như bị ném ở cửa cô nhi viện thì phải?"
Đầu bếp vừa nói vừa nhìn Sở Ức Quy đang xắt rau.
Sở Ức Quy không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Vâng."
"Mười mấy năm trước thực ra cũng không được tốt lắm, bác và vợ cùng nhau điều hành cô nhi viện, lúc ấy không nhiều người lắm, kinh phí chính quyền cấp cũng có hạn nên cuộc sống rất túng thiếu, muốn đủ ăn đủ mặc cũng khó."
Đầu bếp nói ông và viện trưởng là vợ chồng, ông không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ nấu những bữa ăn bình thường tại nhà cho mọi người.
Đầu bếp nói khi đó thật sự vất vả, bọn trẻ cũng vất vả.
"Khi bác và vợ nhìn thấy Tiểu Sở, còn tưởng là một đứa trẻ ốm yếu gì đó, nói chung không ai lại bỏ rơi một bé trai khỏe mạnh cả."
Vạn Thu nghĩ tới trong cô nhi viện quả thực có nhiều bé gái hơn.
"Nhưng Tiểu Sở thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều, đứa trẻ này từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn giúp chúng ta chăm sóc những đứa trẻ khác."
Vạn Thu ngồi trên ghế nhỏ, nhìn đầu bếp kể về quá khứ của Sở Ức Quy.
Có nghĩa đối với em trai, đầu bếp và viện trưởng, thực ra là ba mẹ sao?
Vạn Thu nhìn đầu bếp, trông lớn tuổi hơn Sở Kiến Thụ nhưng rất hiền từ.
Cho nên em trai mới luôn về thăm phải không?
Vạn Thu nghe đầu bếp kể chuyện, ánh mắt hướng về phía Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy tay chân nhanh nhẹn đã bắt đầu xào rau, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí.
"Thật ra có rất nhiều người đến nhận nuôi Tiểu Sở, nhưng không biết tại sao họ lại luôn gửi thằng bé trở về."
Giọng nói của đầu bếp đột nhiên kéo ý thức Vạn Thu trở lại.
Được nhận nuôi, sau đó lại đem trả về?
"Rau ở đó đã được chưa? Cháu khả năng cần dùng." Khi Vạn Thu muốn dò hỏi, Sở Ức Quy đã đứng trước mặt hai người.
Vạn Thu lập tức bận rộn xắt rau, khiến cậu quên cả suy nghĩ.
Sau khi làm xong món ăn và đầu bếp chuẩn bị bưng lên, Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy đang rửa tay sạch sẽ, cũng lập tức làm theo.
"Em đi đánh thức bọn trẻ đi ăn cơm, anh có đi cùng không?"
Vạn Thu đi theo sau Sở Ức Quy, thấy Sở Ức Quy thuần thục đánh thức mỗi một đứa trẻ, mặc quần áo và rửa mặt giúp một số ít không thể tự chăm sóc bản thân.
Khi tất cả bọn trẻ đã thức dậy, sắc trời ngày đông yên tĩnh cũng dần trở nên sáng sủa hơn, những âm thanh ồn ào lại vang vọng trong cô nhi viện.
Vạn Thu không phải là y tá chuyên nghiệp, phần lớn thời gian chỉ đứng sang một bên, không làm gì cả.
Điều Vạn Thu làm nhiều nhất, là chơi với bọn trẻ.
Trong khi chơi, Vạn Thu đã nắm tay các bé gái, hướng dẫn họ khiêu vũ.
Dưới ánh mắt hâm mộ của những đứa trẻ khác, Sở Ức Quy cũng đứng lên, đến bên cạnh Vạn Thu, cùng nhau dạy học.
Đối với những đứa trẻ chỉ có thể ngồi một bên mà không thể tham gia, Sở Ức Quy sẽ luôn quan tâm nhiều hơn.
Vạn Thu ngồi trên tấm xốp dành cho trẻ em, hòa nhập một cách hoàn hảo.
Niềm hạnh phúc mà bọn trẻ có thể hiểu được, Vạn Thu cũng có thể hiểu được.
Những món đồ chơi mà bọn trẻ cảm thấy thú vị, Vạn Thu cũng cảm thấy mới lạ.
Vạn Thu ngồi bên cạnh một cô bé bị dị tật ở mặt, hai người cùng nhau xếp các khối gỗ lên nhau.
Không có quy tắc nào cả, giống như ước định mà thành, xem ai đặt các khối gỗ lên sẽ làm cho các khối gỗ xây sẵn đổ xuống.
Cô bé vẫn luôn cúi đầu, không nói gì từ đầu đến cuối.
Y tá nhìn một màn này, có chút kinh ngạc.
Khi Vạn Thu đặt khối gỗ lên và một nửa tòa tháp gỗ sụp đổ một nửa, cậu vô cùng bối rối.
Hai tay vẫn đặt trên không, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng cô bé lại bật cười.
Trên khuôn mặt biến dạng của cô bé nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng tiếng cười lại vang lên thật rõ ràng.
Sau khi cười, cô bé lại đặt một khối lên trên những khối chưa rơi.
Vạn Thu cũng nhặt một khối và bắt đầu đặt vào đó, trò chơi lại bắt đầu.
Trò chơi kéo dài rất lâu.
Trong bữa tối, một y tá nói với Vạn Thu: "Đứa trẻ đó thật sự rất thích em."
Vạn Thu mờ mịt.
"Trước kia khi các tình nguyện viên khác đến đây, em ấy luôn ở trong góc, không chơi đùa hay nói chuyện với ai."
Y tá khác cũng gật đầu nói: "Đứa nhỏ không để ý nhiều đến chúng ta, xem ra em thật sự làm người ta thích rồi."
"Khuôn mặt của đứa trẻ thoạt nhìn có chút dọa người, các tình nguyện viên khó tránh sẽ nhìn con bé với ánh mắt khác, nhưng em thì không."
Vạn Thu ngẩng đầu lên.
Dọa người?
"Rất dọa người?" Vạn Thu lại nhìn cô bé trong góc, mái tóc đen dày luôn xõa xuống che đi khuôn mặt.
Dường như cố ý che lại.
Nhưng không dọa người chút nào.
Bàn tay Vạn Thu vô thức chạm vào chính khuôn mặt mình.
Cậu thực sự không nhớ mình đã từng trông như thế nào, cậu chưa bao giờ nhìn vào gương, cũng không thật sự thấy khuôn mặt của chính mình.
Cậu chỉ nhớ có lần tóc cậu xõa xuống trước mắt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chút ánh đèn.
Khi đó, cậu thậm chí sẽ cảm thấy mắt mình bị đau vì ánh đèn.
Trong thời gian đó, rất nhiều người nhìn thấy cậu, đều nói cậu là quái vật.
Vạn Thu nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ của mình, trong đầu dường như đang dùng màu nước ngẫu nhiên phác họa những đường nét, cuối cùng tạo ra được một con quái vật đáng sợ ẩn nấp trong bóng tối, bò trên mặt đất, toát ra mùi hôi thối đáng sợ.
"Có lẽ em đáng sợ hơn?" Vạn Thu bất giác lẩm bẩm.
Y tá nhìn nhau rồi chợt mỉm cười.
"Sao có thể, em rất đáng yêu, lớn lên rất đẹp." Y tá mỉm cười với Vạn Thu.
"Đúng rồi, em học khiêu vũ à? Khí chất cũng tốt nhỉ?"
Y tá cô một câu tôi một câu, dù rất chân thành nhưng cũng không hẳn không có ý tâng bốc.
Hiện tại Sở gia cung cấp phần lớn kinh phí cho cô nhi viện, mức lương của họ tương đối cao cũng nhờ có Sở gia.
"Mọi người đều rất thích em, không hổ là anh trai của Tiểu Sở." Y tá nói.
"Cũng rất kiên nhẫn."
Vạn Thu vẫn luôn nhìn bọn họ trò chuyện, bỗng nhiên được khen ngợi.
Cậu mím môi, mơ hồ nhận ra có lẽ bây giờ mình rất đẹp.
Đúng như những gì anh cả nói, sẽ ngày càng xinh đẹp hơn nhờ học tập.
Nhưng…
Vạn Thu nhìn vào tay mình.
Có vẻ như cậu vẫn còn nhớ được những ký ức mơ hồ về thời điểm mình bị gọi là quái vật.
"Anh trai?" Vạn Thu đang phát ngốc thì giọng nói của Sở Ức Quy từ bên cạnh truyền đến.
Sau khi hoàn hồn lại, Vạn Thu ngẩng đầu nhìn.
Sở Ức không biết từ lúc nào đã đứng bên người cậu.
Có phải nghe thấy mình nói chuyện rồi không, không biết nghe được ít hay nhiều.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy có lẽ có vấn đề gì đó muốn hỏi.
Dù cuối cùng Sở Ức Quy cũng không nói gì.
Buổi tối Vạn Thu nằm xuống, mơ hồ cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Cùng nhau trải qua tiệc tối, xem những chương trình TV đẹp mắt, không khí tràn ngập hương thơm của trái cây và bánh kẹo, những chiếc đèn lồ ng đỏ và những câu chúc phúc được trang trí khắp nơi, tất cả đều đem niềm vui khắc sâu vào ký ức Vạn Thu.
"Anh, ngày mai về nhà rồi." Giọng nói Sở Ức Quy từ một chiếc giường khác vang lên trong màn đêm.
“Em có lưu luyến không?” Nếu đây là nhà của em trai, vậy nhất định sẽ lưu luyến rồi, Vạn Thu nghĩ.
"Vẫn còn đến." Sở Ức Quy đáp.
"Anh sẽ đến cùng em." Vạn Thu trở mình, quấn chăn bông, nhìn về phía Sở Ức Quy.
"Ừm." Sở Ức Quy đáp lại.
Vạn Thu cảm thấy rất vui vẻ khi ở đây.
Nhưng Vạn Thu cũng biết, không phải đứa trẻ nào ở đây cũng vui vẻ.
Những cảm xúc không vui vẫn âm thầm lan tràn khắp mọi ngóc ngách.
Không phải tất cả những đứa trẻ vây quanh Sở Ức Quy đều vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, Vạn Thu cũng gặp qua những tình nguyện viên khác đến cô nhi viện để chúc mừng năm mới.
Họ mang theo quần áo đẹp, văn phòng phẩm, sách vở, kẹo.
Vạn Thu có thể nhìn thấy bọn trẻ đều lộ ra vui vẻ, dang đôi bàn tay bé nhỏ của mình ra ôm lấy người mang quà.
Đứa trẻ nào trông cũng rất vui.
Mọi người đều mỉm cười.
Vui sướng vây xung quanh bọn họ.
Dáng vẻ hân hoan nhảy nhót khi nhận được quà vô cùng chân thật.
Chân thực đến mức Vạn Thu hoài nghi, những cảm xúc không vui mà cậu từng nhìn thấy có phải chỉ là ảo giác của chính mình hay không.
Mấy đứa trẻ luôn núp trong góc và không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, cũng có thể bày tỏ lòng biết ơn và niềm hạnh phúc của mình.
Có chút giống Sở Ức Quy lúc trước.
Mọi người dường như đều am hiểu việc đắm chìm trong "không vui", nhưng vẫn mỉm cười.
Tại sao lại như vậy?
Nếu cậu hiểu được điều này, liệu có thể hiểu được Sở Ức Quy không?
Vạn Thu mơ màng, không biết mình đang nghĩ gì, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy.
Trưởng thành hơn, đẹp trai hơn, bờ vai cũng rộng hơn.
Thoạt nhìn giống như một người mẫu hoàn mỹ được trưng bày trong tủ kính.
Ngay cả đôi mắt kia dường như cũng chỉ là dùng cọ màu rực rỡ và kỹ năng tinh vi để phác họa thật sinh động.
- --
Vạn Thu và Sở Ức Quy dự kiến sẽ rời cô nhi viện vào buổi tối sau bữa chiều.
Vạn Thu bưng một đống bát đ ĩa, cẩn thận đi vào phòng bếp.
Nghe được y tá trò chuyện khi rửa bát.
"Hai đứa trẻ của Sở gia sắp về rồi, Vạn Thu thật đáng yêu mà, chỉ là nhìn có vẻ hơi chất phác, là do tính cách sao?"
"Tôi nghe viện trưởng nói hình như thằng bé có chút vấn đề về tâm lý, cũng không rõ lắm, tôi từng gặp rất nhiều người không bình thường rồi, nhưng cảm thấy em ấy rất bình thường."
"Tôi thấy em ấy còn bình thường hơn Tiểu Sở nhiều."
Giọng nói của y tá khiến Vạn Thu dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Cậu không thích Tiểu Sở à?" Một y tá nói.
"Tiểu Sở kỳ thật khá tốt, nhưng lại quá tốt quá mức, đôi khi có cảm giác rất dọa người."
"Tôi nghe người già ở đây nói, trước đây khi Tiểu Sở bị trả về, những người nhận nuôi nói họ không thể hòa hợp với Tiểu Sở, tôi đoán khả năng họ cũng cảm thấy như cậu."
"Có thể, nhưng có Tiểu Sở ở đây thật sự rất thoải mái." Y tá cười nói: "Lại có thể mang đến rất nhiều thứ, hy vọng em ấy sẽ đến thường xuyên."
Tiếng tiếng bát sắt và đũa va chạm khiến Vạn Thu căng thẳng.
- -
"Phải đi rồi sao?"
"Em sẽ nhớ các anh lắm."
"Tạm biệt anh trai."
Một đám trẻ vây quanh hai người, lần lượt nói lời tạm biệt, ngoan ngoãn, không ít người tỏ ra lưu luyến.
"Ngoan, mau vào đi." Sở Ức Quy đẩy đẩy đứa trẻ.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, đã chuẩn bị ra cửa.
Y tá dẫn theo mấy đứa trẻ không chịu rời đi, cuối cùng chỉ để lại viện trưởng.
"Trên đường phải cẩn thận, trời đang có tuyết, đường trơn trượt, nhớ dặn tài xế chạy chậm lại, hai ngày nay thật sự cảm ơn các con."
Viện trưởng mỉm cười dịu dàng, nắm tay Sở Ức Quy và vỗ nhẹ vào vai Vạn Thu.
"Không cần ra ngoài với bọn cháu đâu." Sở Ức Quy ngăn cản ý định tiễn bọn họ đi của viện trưởng, một tay nắm lấy Vạn Thu, "Viện trưởng, tạm biệt."
Khi cánh cửa mở ra, gió lạnh thổi bay hơi thở ấm áp đang lan rộng trên người hai người, Vạn Thu nheo mắt lại.
Sở Ức Quy đưa tay cài mũ cho Vạn Thu, dẫn Vạn Thu đến sân nhỏ.
Vạn Thu quay lại, nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ dưới ánh đèn chiếu rọi, dựa vào kính để nhìn bọn họ.
Nhận ra Vạn Thu quay lại, liền vui vẻ vẫy tay.
Khi Vạn Thu nhìn, Sở Ức Quy cũng dừng lại.
Trước cửa, tài xế vẫn đợi ở đó.
Bọn họ đứng dưới ánh đèn lập lòe.
Sở Ức Quy lại bước đi, Vạn Thu cũng theo sau.
Lên xe, Vạn Thu quay đầu lại nhưng đã không còn nhìn thấy bọn trẻ nữa.
"Vạn Thu, dạo này chơi có vui không?" Đột nhiên giọng nói từ ghế trước truyền đến, là Sở Kiến Thụ.
Vạn Thu kinh ngạc: "Ba?"
"Xem con còn lưu luyến không rời kìa." Sở Kiến Thụ nói.
"Vâng." Vạn Thu nhẹ nhàng trả lời.
"Chỉ cần không tệ là được." Sở Kiến Thụ khởi động xe, ông không phải là người nói nhiều, hỏi như vậy đã là biểu hiện quan tâm rồi.
Thời gian ở cô nhi viện thấy vui vẻ sao?
Vạn Thu không biết có nên tóm gọn lại bằng vui vẻ và không vui hay không.
Những công việc ở đó phức tạp nhưng cũng quen thuộc với Vạn Thu.
Đối với cậu, thu hoạch thực sự chính là thời gian ở bên Sở Ức Quy.
Vạn Thu nhìn Sở Kiến Thụ ngồi ở ghế lái.
Sở Ức Quy đã từng được nhận nuôi, sau đó lại bị gửi về.
Nhưng ba mẹ vẫn luôn là ba mẹ của Sở Ức Quy.
Điều đó có nghĩa ba mẹ hiện tại và Sở Ức Quy rất hợp nhau phải không?
"Ba." Vạn Thu lẩm bẩm.
"Hả?" Sở Kiến Thụ đang lái xe trên con đường đêm vắng vẻ, từ kính chiếu hậu thấy Vạn Thu liếc mắt một cái.
"Có em trai thật tốt." Vạn Thu nói.
Những người khác nói gì, Vạn Thu cũng không lý giải.
Cậu cũng không biết "tốt đến mức dọa người" là thế nào.
Cậu chỉ nghĩ có em trai thật tốt.
Thực sự, thực sự tốt.
Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn ra ngoài, ánh mắt hơi dao động, cụp xuống nhìn ảnh Vạn Thu phản chiếu trên cửa sổ xe.
"Ừ, Ức Quy là một đứa trẻ rất ngoan, ba cũng cảm thấy thằng bé rất tốt." Sở Kiến Thụ lái xe nhìn về phía trước.
Sở Ức Quy nghe, hắn đã quen với những lời đánh giá như vậy.
Không vì vậy mà sinh ra cảm giác được khen ngợi.
Nhưng…
Sở Ức Quy đem ánh mắt từ ảnh phản chiếu của Vạn Thu sang người thực sự.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Sở Kiến Thụ, vẻ mặt Vạn Thu tràn ngập niềm vui không thể che giấu.
Vạn Thu trở về nhà, được mọi người ra chào đón.
Dương Tiêu Vũ cho Vạn Thu một cái ôm ấm áp và mềm mại. Dương Tắc cũng ở trong phòng khách, trên bàn còn đặt hai tách trà an thần.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi đi ngủ, Vạn Thu ở trong phòng khách, không ngừng kể cho người nhà nghe về quãng thời gian ở cô nhi viện.
Ví như, trình độ kỹ năng xếp gỗ của cậu đã đạt đến trình độ vô song.
Ví như, cậu đã học được cách mặc quần áo cho trẻ em.
Ví như, các y tá luôn khen ngợi cậu vì sự cẩn thận và kiên nhẫn.
"Sao bảo bối nhà chúng ta lại vui vẻ đi làm việc cho người khác thế?" Dương Tiêu Vũ nghe đến đoạn cuối không khỏi dở khóc dở cười, bà đưa tay gõ nhẹ vào đầu Vạn Thu: "Khi nào để người khác cho bảo bối nhà chúng ta làm việc, để bảo bối vui vẻ một chút nhé?"
Vạn Thu chớp mắt, không nghĩ hai chuyện này có liên quan với nhau.
"Có chuyện gì không vui xảy ra không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
Chuyện không vui.
Vạn Thu nghĩ nghĩ.
"Có người nói, trẻ em bị bệnh rất đáng sợ." Vạn Thu nói.
Không phải các y tá nói, mà là tình nguyện viên đến cô nhi viện, Vạn Thu nghe nói đây là lần đầu họ đến đây.
Trái ngược với Sở Ức Quy chân tay nhanh nhẹn, tuy vụng về nhưng lại cẩn thận.
"Bảo bối không thấy kì lạ sao?" Dương Tiêu Vũ vẫn còn nhớ lúc bà đến cô nhi viện nhận nuôi Sở Ức Quy.
Mặc dù trạng thái tinh thần lúc đó rất kém nhưng bà vẫn nhớ rõ nhiều điều.
Quả thực có những đứa trẻ khác với người thường.
"Bọn họ không kì lạ." Vạn Thu lắc đầu, rất nghiêm túc tranh luận với Dương Tiêu Vũ: "Bọn họ không phải quái vật."
Sở Kiến Thụ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Sao con lại biết được từ quái vật?"
Vạn Thu sẽ không tự nhiên nghĩ tới một từ xa lạ.
Sở Kiến Thụ vẫn luôn cẩn thận quan sát Vạn Thu: "Có người đã nói với con như vậy à?"
Vạn Thu vô thức muốn trả lời, nhưng đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ tới gì đó, im lặng.
Vạn Thu chưa học được cách che giấu, gần như trực tiếp xác nhận suy đoán của Sở Kiến Thụ.
Sở Ức Quy ngồi cách đó không xa, lông mi khẽ run lên, như thể đang nghĩ đến điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]