Sở Ức Quy tự mình nấu một bàn lớn đồ ăn tinh xảo, bày biện gọn gàng.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Sở Chương nhìn Sở Ức Quy với vẻ mặt phức tạp.
Đôi đũa tùy ý gắp một miếng bỏ vào miệng.
Sở Chương ngữ khí quái dị: "Em út à, sao em lại có thể nấu ăn, mùi vị...mùi vị vậy mà cũng không tồi nha."
"Anh cả quá khen." Sở Ức Quy lễ phép đáp lại, không cao ngạo hay nóng nảy.
"Còn có gì mà không biết làm không?" Câu này của Sở Chương không biết là khen ngợi hay là châm chọc.
"Con hâm mộ à?" Dương Tiêu Vũ lạnh lùng nói: "Ức Quy học cái gì cũng luôn được khen ngợi."
"Đây chính là thiên tài sao?" Sở Chương chép miệng, nhịn không được có chút xíu ghen tỵ.
"Em không biết viết nhạc, chỉ có thể hát theo giai điệu, cũng không có năng khiếu diễn xuất." Sở Ức Quy vậy mà nghiêm túc trả lời câu hỏi của Sở Chương: "Em không có năng khiếu âm nhạc."
Âm nhạc.
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Nhìn về phía Sở Ức Quy.
Dương Tiêu Vũ cũng phụ họa thêm: "Giáo viên âm nhạc nhà mình thuê trước đây từng nói với mẹ, Ức Quy không có năng khiếu trong lĩnh vực này."
Sở Chương sửng sốt, trong lòng như bốc cháy lên: "Có chuyện như vậy sao? Mau nói cho con biết đi!"
Dương Tiêu Vũ trừng mắt nhìn Sở Chương, thấy em trai bị chê mà mà cao hứng như vậy sao?
Nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn nói, bởi vì không chỉ Sở Chương, mà cả Vạn Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510492/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.