Dương Tiêu Vũ đợi Vạn Thu cách đó không xa, nhưng vẫn luôn không thấy Vạn Thu nhúc nhích.
Vạn Thu đứng trong một thế giới tựa như chỉ còn sắc xám.
Trong đầu Dương Tiêu Vũ mơ hồ có một suy đoán.
Vạn Thu không biết chơi sao?
Theo thông tin họ biết được, cuộc sống sinh hoạt của Vạn Thu chắc hẳn có rất ít thứ để chơi.
Dương Tiêu Vũ nhớ rõ, Vạn Thu cũng chỉ có thứ đồ tên là "lá sắt tử".
Mà cho dù Vạn Thu có nó, cũng rất ít khi chơi.
Khoảng thời gian Vạn Thu ở cùng Sở Ức Quy, định nghĩa "chơi" của Vạn Thu chỉ giới hạn trong mấy trò Ninh Xảo Trân và Ninh Hải chơi.
Vạn Thu không có bạn bè, không có thời gian, không có cơ hội vui chơi.
Vạn Thu rất nghe lời, bảo cậu đi chơi, cậu nhất định sẽ đi, nhưng lại chỉ đứng ở chỗ này...
Có phải vì không thể chơi không?
Trong đám người vui vẻ nô đùa, Vạn Thu không có bạn bè, không biết cách kết bạn, không thể hòa hợp cùng bọn họ.
Dương Tiêu Vũ ngồi ở mép nhà bóng cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ Vạn Thu không dám chơi vì không có mình sao?
Vậy bây giờ đi về hay ở lại đây chơi?
Dương Tiêu Vũ nhìn cái túi nhỏ màu vàng kem trong tay.
"Vạn Thu, ở đây đợi mẹ." Dương Tiêu Vũ rốt cuộc đưa ra quyết định, bà bước ra khỏi mép nhà bóng, quay người dặn dò: "Mẹ sẽ sớm quay lại, đừng đi đâu nhé."
Vạn Thu đứng tại chỗ, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510460/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.