Trở lại trong xe, đường phố ồn ào nóng bức bị ngăn cách, Dương Tiêu Vũ dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vạn Thu nói chúng ta là hào môn."
Dương Tiêu Vũ nhỏ giọng như đang nói với chính mình, "Thằng bé có còn nhớ chuyện trước năm tuổi không?"
Sở Kiến Thụ không phải Vạn Thu, không có cách nào trả lời câu hỏi này. Nếu còn nhớ, có lẽ Vạn Thu sẽ dễ dàng trở về nhà hơn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là trong ký ức của Vạn Thu, khoảng thời gian lẽ ra phải hạnh phúc và vô tư này, lại bị lấp đầy bởi khó khăn và đau đớn.
Nếu đúng như thế, với tư cách là một người cha, Sở Kiến Thụ hy vọng trí nhớ của Vạn Thu không cần tốt vậy.
Sở Kiến Thụ bấm điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ "Lục Thanh Hà".
Lục Thanh Hà và Hoàng Hổ là hai người đi theo Vạn Thu, sau khi xác nhận danh tính của Vạn Thu, họ được giao nhiệm vụ điều tra Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.
"Ông chủ." Phía bên kia bắt máy rất nhanh.
"Thế nào rồi?" Sở Kiến Thụ đi thẳng vào vấn đề.
"Thời gian hơi ít, thông tin tìm được cũng không nhiều lắm." Lục Thanh Hà đối đãi với khách hàng mười phần cung kính.
Thời gian điều tra có phần gấp gáp, Sở Kiến Thụ không khỏi lo lắng.
"Cậu biết được bao nhiêu?" Sở Kiến Thụ muốn biết càng nhiều càng tốt.
"Ninh Hải không quá sạch sẽ." Lục Thanh Hà thấp giọng nói, "Ninh Hải hình như đang hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510437/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.