Sau khi Hoạ Mi đã yên vị tại chỗ ngồi bên cạnh Thuỷ Tiên. Cô giáo vẫn nhìn nhỏ bằng ánh mắt xót xa. Bạn bè xung quanh vẫn thỉnh thoảng đưa những ánh mắt thầm khâm phục liếc nhìn về phía nhỏ...
Khoảng 10 phút trôi qua trong sự xáo trộn. Cô giáo lại tiếp tục quay về với nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả của mình là giảng bài. Tất cả mọi người trong lớp cũng đều bắt đầu tập trung chăm chú nghe giảng như những con ong chăm chỉ đi kiếm mật. Không khí lớp học bắt đầu trở nên vắng lặng không tiếng động, ngay cả tiếng muỗi bay vo ve cũng có thể nghe thấy.
Hoạ Mi cũng giả bộ lôi sách vở ra để trên mặt bàn, cầm cây bút trên tay. Tay còn lại chống cằm mơ màng nhìn lên phía bục giảng ra vẻ đang rất chăm chú nghe cô giáo giảng bài. Nhưng thực ra thì đầu óc đang nghĩ những điều vớ vẩn chỉ bản thân nhỏ mới hiểu.
Ha ha, không ngờ chiêu này hiệu quả thật, cô giáo nhìn thấy phát liền tin sái cổ. Trên đời này không có gì là không thể cả, chỉ cần Hoạ Mi ta quyết tâm ra tay thì ngay cả biển cũng có thể cạn, núi cũng có thể mòn, rác bày ra tồn đọng trăm năm cũng được. Một khi không thích thì miễn cưỡng cũng chỉ đem lại tác dụng ngược lại thui. Ho ho.
Eu, chờ đã, nhưng còn thầy giám thị hắc ám hung thần kia thì sao nhi? Nhỡ thấy ý nói với cô chủ nhiệm thì chẳng phải đời mình đi tong rồi sao? Chết thật, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/44138/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.