Nhìn thời gian cũng không còn sớm, mặt trời đã lặn xuống bầu trời chuyển dần sang màu xám tối ảm đạm của bóng đêm vĩnh hằng, từng cơn gió lạnh thổi hắt mạnh vào người khiến Hoạ Mi bất giác thấy rùng mình, nhìn những con sóng lăn tăn theo cơn gió dưới lòng sông liền thở dài tiếc nuối lặng lẽ quay người trở về.
Vì sao tiếc nuối ư? Nếu quan sát kỹ sẽ thấy nước sông Hồng ở đây đục ngầu, không còn là màu đỏ chứa nhiều phù, trong sạch có thể uống được như xa xưa nữa. Thậm chí còn có thể thấy xác một vài con vật như lợn hoặc gà giòi lúc nhúc đang trôi lềnh bềnh cùng túi nilong hoặc rác thải,…Chưa kể nước thải vô cùng độc hại chưa qua xử lý của các xí nghiệp lớn nhỏ chảy ra đây thì thử hỏi nước của con sông Hồng này làm sao có thể sạch sẽ, an toàn được.
Người Hà Nội, họ đâu có biết nước họ đang uống thực ra cũng được lấy từ chính con sông chứa nhiều tạp chất độc hại cho sức khoẻ con người này, được lọc qua bởi hệ thống lọc nước của nhà máy nước mà trở thành nước sinh hoạt cần thiết để giúp họ có thể tồn tại.
Ngoại thành thì nước ô nhiễm còn kinh khủng hơn, rau mà người dân ở đó trồng toàn tưới nước ô nhiễm đen sì hàm lượng chất độc hại vượt quá mức an toàn cho phép rồi đem bán cho người dân thủ đô, nên biết bao người bị mắc bệnh ung thư phải chết trong đau đớn. Những ngôi làng ung thư đang chết dần chết mòn, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105588/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.