Con người luôn thích được nổi tiếng, nhưng lại luôn muốn sung sướng, nhàn hạ. Không chịu tự đi bằng chính đôi chân, sức lực của chính mình khiến người ta kính mến, nể trọng.
Mà luôn muốn làm những việc rất xấu hổ không ai dám làm chỉ với ước mong được nổi tiếng mà vứt bỏ hết cả danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng của chính bản thân, mặc dù bị rất nhiều người chỉ trích, “Ném đá” dữ dội bởi hành vi phản cảm có phần bệnh hoạn đáng lên án của mình. Nhưng miễn được nổi tiếng thì làm như vậy đã sao chứ, có giỏi thì làm giống như tôi đi. Thật sự cảm thấy rất nực cười và thương cảm thay…
Nếu không có được sự quan tâm, ủng hộ của dư luận nhiệt tình đến mức thái quá cộng thêm sự lăng xê của báo chí…có lẽ sẽ chẳng xảy ra những sự việc buồn cười đến ngán ngẩm như vậy.
Lúc tan học, Hoạ Mi cùng với đám bạn thân rủ nhau vào một quán nước uống trà sữa nóng cho bớt lạnh vừa có thể “chém gió” giải toả căng thẳng. Người ta nói đi học khổ hơn cả đi tu không sai chút nào, học đã chán như con gián rồi lại còn bị cô Liên “giáo huấn” cả tiết học mà càng thấy ngán ngẩm, mệt mỏi rồi.
Đối với đa số học sinh ở Việt Nam thời nay thì các thầy cô giáo nói thế chứ nói nữa, nói đến rát cổ bỏng họng, nói đến mức chán không thèm nói nữa cũng chẳng đủ sức khiến bọn họ thay đổi cách suy nghĩ, bỏ đi tính ham chơi lười học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105580/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.