-Hì hì, thực ra tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, hoàn toàn không nghe thấy hay nhìn thấy bất kỳ điều gì cả. Anh tha cho tôi đi được không? – Hoạ Mi từ đám bụi cây hoa trà bước ra nhìn Tuấn Anh nở nụ cười lấy lòng.
-Hừ, tôi chỉ gọi cô ra chứ có nói là cô vừa nghe thấy hay nhìn thấy gì sao? Mà cô đã phải cãi nhanh thế nhi, đúng là có tật giật mình. Ha ha – Thấy phản ứng trẻ con của Hoạ Mi, hắn bật cười.
-Anh…mà thôi tôi cũng chả rảnh đôi co với anh, gọi tôi ra có việc gì thì mau nói nhanh đi. Còn không thì anh mau lượn đi cho nước nó trong đừng làm tôi bực bội. – Hoạ Mi chán nản, con người này cũng chẳng đơn giản chút nào, nhỏ chẳng muốn dính dáng đâu.
-Ok, cô có thể nằm xuống bãi cỏ này nói chuyện với tôi một lát được không? Tôi thực sự đang có chuyện buồn cần chia sẻ, còn nếu cô không thích thì có thể đi – Tuấn Anh cười buồn, nằm xuống bãi cỏ nhìn lên trời.
Hoạ Mi nhún vai định bỏ đi, nhưng thấy thái độ của anh ta như thế chẳng biết nghĩ thế nào cũng đành nằm xuống cùng.
-Có chuyện gì thì anh mau nói đi – Hoạ Mi cầm một ngọn cỏ trong tay vung vẩy.
-Những con chim đang bay trên những ngọn cây hót líu lo kia thật may mắn, thích bay đi đâu thì bay, thích đậu cây nọ, cây kia, thích ăn thức ăn gì thì ăn chỉ cần thích là được chẳng bị ai miễn cưỡng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105521/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.