Tình yêu là một thứ cảm xúc rất mơ hồ, và vô cùng khó nắm bắt.
Càng nắm giữ thật chặt càng dễ mất, buông lỏng cũng mất, và níu kéo cũng vẫn mất.
Vậy thôi hãy để tất cả mọi thứ tự nhiên được đến đâu thì tính đến đó có được không…
Yêu một người không nhất định là phải có bằng được người ấy mới được gọi là hạnh phúc.
Và đâu phải cứ ở bên cạnh người ấy sớm chiều có nhau mới thấy hạnh phúc…
Yêu thật lòng một người là dám bất chấp tất cả… chỉ cần
Người ấy luôn mỉm cười vui vẻ và sống thật hạnh phúc…
Dẫu biết rằng yêu đơn phương là khổ,
Nhưng vẫn chẳng thể nào bắt bản thân ngừng yêu người ấy…
Vẫn cứ yêu và cố chờ đợi dù biết tất cả chỉ là vô vọng…
Luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ, chở che cho người ấy.
Không cần để người ấy phải biết, bởi không muốn người ấy lo lắng.
Chấp nhận nén đau thương, nỗi niềm chua xót chôn sâu vào tận cùng trái tim…
Thứ tình yêu đó thật cao thượng, thật đẹp, nhưng cũng thật tội nghiệp…
-Mi ơi, mấy hôm nay bị ốm hả sao không thấy Mi đi học vậy?
Nhân lúc vừa được ra chơi giữa giờ, Thành Trung liền chạy vội xuống chỗ Hoạ Mi, cười ngọt ngào hỏi han.
-Cảm ơn Trung nha, chỉ là bị ốm tí xíu thui, vừa khoẻ lại là Mi có thể ăn hết luôn con bò mộng to đùng ấy chứ. – Hoạ Mi cười tinh nghịch trả lời.
-Vậy thì tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105479/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.