- Anh ơi, đàn một bài piano cho em nghe đi anh?
Lệ Hoa cười ngây thơ nhìn anh trai mình, đề nghị.
- Cũng được nhưng sau khi nghe anh đàn xong em phải đi học bài luôn và ngay nha.
Nhật Duy xoa xoa cái cằm của mình, mỉm cười ranh mãnh...
- Ứ, em không chịu đâu, anh đàn xong phải dậy em học đàn nữa chứ. Chẳng phải vừa rồi anh đã hứa với em rùi mà.
Lệ Hoa bám cánh tay anh trai mình nũng nịu, giả bộ dỗi hờn trông rất đáng yêu.
- Oh, nhưng mà dạy em đánh đàn thì anh được lợi gì chứ?
Nhật Duy cười tinh nghịch, véo má em gái mình, giả bộ suy nghĩ hỏi.
- He he, nếu anh dạy em học đàn em sẽ giúp anh tìm cách đối phó với bà chị "heo tái sinh" kia. Hì hì, em đoán không nhầm thì sắp tới bà chị đáng ghét đó sẽ khiến anh phải sống dở chết dở đó.
Lệ Hoa nháy mắt, lè lưỡi, cưỡi lạnh nhìn anh trai mình.
- Ghê, anh mà phải sợ cô ta á, em thật là coi thường anh quá đi. Buồn nhi?
Nhật Duy nhìn em gái mình lạnh lùng nói.
- Trời, anh làm ơn đừng lúc nào cũng kiêu kỳ, lạnh lùng, bất cần như thế nữa đi. Anh chưa từng nghe câu "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma sao?". Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp say mê anh như điếu đổ, mỗi chị ta là không bị nhan sắc chết người của anh quyến rũ. Chứng tỏ chị ta có một bản lĩnh rất ghê gớm, anh cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105473/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.