- Dạo này công việc học tập của con thế nào rồi? Có vất vả lắm không? Đã quen trường lớp mới chưa?
Mẹ nhỏ vừa khẽ vuốt nhẹ tóc con gái, hỏi giọng quan tâm.
- Dạ, cũng bình thường như mọi khi thôi ạ.
Nhỏ cười lém lỉnh, gắp miếng sườn to đừng đưa lên miệng gặm.
- Con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Ăn từ từ thôi, làm gì mà như chết đói đến nơi rùi ý.
Mẹ nhỏ mỉm cười trìu mến.
- Phải rồi, sống một mình con đã rèn luyện được tính sạch sẽ chưa? Hay vẫn để mọi thứ ngổn ngang, bẩn thỉu như cái chuồng heo lười không buồn dọn dẹp hả?
Cha nhỏ nghiêm giọng nhíu mày nhìn nhỏ đầy nghi ngờ.
Ặc...ặc...
Hoạ Mi nghe cha mình hỏi cái câu hỏi đầy tính hiện thực phũ phàng đó không giấu được sự kinh ngạc đang mải nhai miếng sườn liền bị sặc nghẹn một cái.
- Sao rồi, ăn uống từ từ thôi. Kiểu này có ngày bị nghẹn chết mất thôi.
Mẹ nhỏ lấy tay vỗ vỗ nhẹ lưng nhỏ để xuôi cơn nghẹn...
- Ba à, sao người cứ nói móc con thế nhỉ? Hic
Hoạ Mi ngước đôi mắt long lanh nước nhìn cha, tỏ vẻ buồn rầu.
- Hừ, ta con lạ gì tính cách lười nhác ma chê quỷ hờn của con. Hôm nay ta gọi con đến đây cũng là có chuyện muốn nói với con đây.
Cha nhỏ trừng mắt nhìn nhỏ, nghiêm túc nói.
- Chuyện gì ạ?
Nhỏ giật nảy mình khi nghe cha nói có chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-toi-yeu-em/2105463/chuong-17.html