45. Cậu chỉ muốn hôn anh.
Đông Bối Bối lại 'không vui'.
Nguyên nhân là vì sau khi Tần Lĩnh phát hiện ra cậu thích nghe mấy lời này, thì từ tối hôm đó cho đến sáng ngày hôm sau thức dậy xuất phát về quê, thỉnh thoảng Tần Lĩnh sẽ hỏi một cậu "Thích vậy à?" "Còn muốn nghe không?" "Anh đổi lời khác nhé?"
Đông Bối Bối: "..."
Vâng, thích.
Không, cảm ơn.
Không cần.
Tần Lĩnh cười xấu xa như hóa sói.
Đông Bối Bối trừng mắt: "Cấm cười!"
Tần Lĩnh buồn cười đẩy vali vào sảnh chờ sân bay.
Từ thành phố C về quê của Tần Lĩnh phải đi máy bay, xong rồi đi bus thêm hai tiếng.
Sau khi đến bến xe trong thị trấn, Tần Mộc Sam đã đợi được một lúc.
Nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi tới, Tần Mộc Sam đứng ở cửa vẫy tay: "Anh! Anh dâu!"
Sau đó, Tần Mộc Sam lái xe chở hai người về nhà.
Nghe nói phải đi ít nhất thêm một tiếng nữa.
Tần Mộc Sam vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu, hỏi Đông Bối Bối: "Anh dâu, có thấy đường xa không?"
Đông Bối Bối: "Không sao."
Tần Mộc Sam: "Mệt không?"
Đông Bối Bối: "Không mệt."
Tần Mộc Sam: "Sắp đến rồi, cha chờ hai người đã lâu."
Đông Bối Bối tò mò nhìn ra ngoài.
Thị trấn được xây dựng rất tốt, nhìn cũng giống thành phố tỉnh cấp bốn cấp năm.
Đi xa hơn thì dần dần chỉ còn đường mà không còn nhà.
Chờ đến khi cánh đồng ở xa dần lọt vào tầm mắt —
Tần Lĩnh: "Đến rồi."
Đông Bối Bối nhìn ra ngoài, đất ruộng bằng phẳng, dọc theo ruộng có đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-luoi-ket-hon/955994/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.