19. Sao con dám kết hôn? Sao con có thể kết hôn!? Nhà chính cách cổng một khoảng khá xa, Đông Bối Bối lái xe vào. Cậu không thường đến đây, chỉ lễ tết mới tới. Nếu như có thể không cần qua lại với nhà họ Đông thì không cần qua lại. Nhưng khi đó, sau khi nhà họ Đông nhận mẹ con cậu, bà ngoại đối xử với cậu quả thật rất tốt, còn đưa mấy chỗ bất động sản như khu Kim Hằng cho hai mẹ con họ để phòng thân. Lúc mẹ cậu qua đời, cậu đã hứa với mẹ sẽ sống hòa thuận với nhà họ Đông. Tòa nhà rộng lớn như cung điện xuất hiện trước mắt, Đông Bối Bối thở dài, chỉ có thể chịu đựng. Aìz. Đông Bối Bối dừng xe ở chỗ trống trước tòa nhà, vừa xuống xe đã có người hầu ra chào đón: "Thiếu gia." Đông Bối Bối rất không thích xưng hô thế này, nhưng địa bàn của nhà họ Đông này là thế nào, bọn họ nguyện gọi, cậu cũng chỉ có thể chịu. Xuống xe, vào cửa, phòng khách đã có không ít người ngồi. "Bối Bối đến rồi." Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ăn mặc sang trọng đứng ở gần cửa. Người phụ nữ thấy Đông Bối Bối, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng đôi mắt lại mang theo xa cách, Đông Bối Bối gọi một tiếng "Mợ nhỏ", gật đầu chào hỏi. Đi vào trong, một người đàn ông trung niên mặc áo len đâm đầu đi tới. Người đàn ông thấy Đông Bối Bối thì quay đầu nói vào trong đại sảnh một câu: "Thằng ba đến rồi." Đông Bối Bối gọi: "Cậu lớn." Người đàn ông gật đầu, thái độ thường thường. — Đông Bối Bối xếp hàng thứ ba trong đám tiểu bối, mẹ của cậu là trưởng nữ trong nhà. Mẹ của cậu còn có một em gái, hai em trai, và n anh chị em họ. Một đại gia đình. Sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại nằm viện dưỡng lão, bây giờ nhà họ Đông là do Đông Nhị Hi làm chủ, cũng chính là dì nhỏ của Đông Bối Bối. Đông Bối Bối tiếp tục đi vào trong, nhìn thấy Đông Nhị Hi. Đông Nhị Hi mặc suit, tóc ngắn, nhìn vào là một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi. Lúc này cô đang nói chuyện với cậu nhỏ của Đông Bối Bối gì đó, nghe nói Đông Bối Bối đến thì quay qua nhìn. Đông Bối Bối đi vào, gọi: "Dì nhỏ." Đảo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Đông Nhị Hi: "Cậu nhỏ." Người đàn ông được gọi là cậu nhỏ cầm chén trà trong tay, gật đầu, nói với Đông Nhị Hi "Hai người nói chuyện đi" rồi đi mất. Đông Bối Bối nhận lấy ánh mắt dò xét trên dưới của Đông Nhị Hi, yên lặng đứng đó. Cả sảnh rộng lớn bỗng lặng đi một giây vì Đông Bối Bối đến, một giây này qua đi, tiếng nói chuyện lại tiếp tục vang lên. Đông Bối Bối nghe thấy chất giọng nghiêm túc của Đông Nhị Hi trong bối cảnh đầy tạp âm: "Con không nên về muộn thế này, vừa tết thì nên về đi. Con cũng là một thành viên trong nhà." Đông Bối Bối không nói gì. Đông Nhị Hi đánh giá cậu lần nữa: "Gần đây có chuyện gì vui à? Khí sắc trong được lắm." Đông Bối Bối: "Có lẽ là vì tâm trạng tốt, nghỉ ngơi nhiều." Đông Nhị Hi chỉ xem như là vì vừa nghỉ tết, "Ừm" một tiếng, đang muốn nói tiếp thì một giọng nói trong trẻo từ cầu thang xoáy vọng xuống: "Anh!" Đông Tiểu Truyện vừa lên cấp hai hớn hở chạy xuống. Vừa xuống đã ôm chặt cánh tay của Đông Bối Bối, "Anh chịu tới rồi, em chờ anh lâu lắm đó!" Không quan tâm đến Đông Nhị Hi đã nói tiếp: "Đi, lên phòng em, em cho anh xem mô hình mới của em!" Đông Nhị Hi: "Tiểu Truyện." Đông Tiểu Truyện: "Mẹ." Đông Nhị Hi: "Bài tập không làm, bài học không ôn, mô hình thì lại chơi rất đâu ra đấy." Đông Tiểu Truyện dương dương tự đắc: "Sở thích nghiệp dư mà." Nói xong thì muốn kéo Đông Bối Bối lên lầu. Đông Nhị Hi không hài lòng: "Không thấy mẹ đang nói chuyện với anh con à?" Đông Tiểu Truyện: "Thấy mà, hai người muốn nói gì thì nói lẹ đi, nói xong con còn vớt anh đi." Đông Nhị Hi đang muốn nói thì Đông Tiểu Truyện đã nhanh nhảu cắt ngang: "Nói xong rồi đúng không? Anh, mình đi nào." "Con!" Đông Tiểu Truyện kéo Đông Bối Bối đi lên cầu thang, khi đi ngang qua sô pha cạnh đó thì thấy mấy trưởng bối, Đông Bối Bối lên tiếng thưa hết, mọi người cũng đáp lại, mấy anh chị em không cùng thế hệ thì gọi Đông Bối Bối một tiếng anh. Đông Bối Bối không để ý, cũng vì ý thức được vị trí của mình ở nhà họ Đông, cậu cũng không có mong chờ gì đối với bọn họ — Chỉ là có huyết thống thân thích mà thôi. Lúc này một cậu em họ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu kiếm chuyện: "Anh Bối, không phải là anh đó chớ, giờ còn lái cái xe dỏm kia." "Bảo vệ ở khu Kim Hằng cho anh chạy xe này vào hả?" Một cô em họ nói theo: "Anh Bối Bối có mặt mà, có thể rà mặt để vào." "Đúng đó! Ảnh có mày không có! Là do mày xấu!" Đông Tiểu Truyện mở miệng phản pháo. Cô gái: "Đông Tiểu Truyện!" Trưởng bối: "Được rồi, tết nhất đừng có cãi nhau." Cô gái giậm chân: "Mẹ!" Đông Tiểu Truyện kéo Đông Bối Bối lên lầu. Sau khi họ đi lên, mấy người ngồi ở sô pha nhỏ giọng nói chuyện — "Nó còn làm ở chỗ kia không?" "Hẳn là còn." "Một tháng mấy ngàn, cũng chỉ có nó làm được loại công việc này." "Sao càng nhìn càng thấy nó giống mẹ nó." "Lại chả, bộ dạng giống, tính tình cũng giống." "Aiz, sao nhà mình lại có hai cái thứ lạc loài này." ... Lên lầu, Đông Tiểu Truyện lầu bầu mắng mỏ: "Lái xe gì thì kệ cha người ta! Cũng không xài tiền của mấy người! Tía nó chứ xe xịn! Tía nó chứ xinh đẹp!" Đông Bối Bối: "Lèm bèm cái gì đó." Đông Tiểu Truyện: "Lời nguyền của nhà họ Đông." Đông Bối Bối cười. Đông Tiểu Truyện mười ba tuổi, cao mét bảy, không cao bằng Đông Bối Bối. Cậu nhóc nhón chân khoác vai Đông Bối Bối, kề vai sát cánh, là dáng vẻ của anh em tốt, "Chơi game thôi." Đông Bối Bối hỏi cậu: "Không phải xem mô hình à." Đông Tiểu Truyện: "Mô hình có gì để xem chứ, em lắp xong cả rồi." Mô hình nào có vui bằng game. "Đi đi đi, nghỉ tết ở nhà không ai chơi với em hết, khó được khi anh qua đây, abcd gì cũng phải chơi với em mấy ván." Phòng của Đông Tiểu Truyện ở ngay lầu hai, phòng lớn, đừng nói là chơi game ở phòng khách, dù là một cái bếp nhỏ cũng có. Hai người vào phòng, đó là một thế giới khác. Đông Bối Bối không phải đối mặt với những người họ Đông không thân thiết với mình, cũng không cần phải nghe những lời nói ra nói vào quanh co lòng vòng hạ thấp kia. Cậu và Đông Tiểu Truyện ngồi trên sô pha chơi gamepad, Đông Tiểu Truyện vừa chơi vừa nói chuyện với cậu, thỉnh thoảng xỉa xói vài câu chuyện trong nhà, nói xấu mấy đứa cùng thế hệ khác. Đang nói chuyện phiếm, đổi slot game, Đông Tiểu Truyện chợt như nhớ ra điều gì, vỗ đùi cái đét, quay đầu nói với Đông Bối Bối: "Đúng rồi, có chuyện này em còn chưa nhắn tin nói với anh." Mắt của Đông Bối Bối rời khỏi màn hình, nhìn sang: "Hả?" Đông Tiểu Truyện: "Mẹ em với hai cậu định cho anh đi xem mắt!" ...? Xem mắt? Đông Tiểu Truyện: "Thật đó! Nói hồi tết nè." "Họ đã lên danh sách cả rồi!" "Tới mấy người đó!" Đông Tiểu Truyện suy nghĩ rồi nói: "Em nghe trong đó có người là giáo sư đại học, có người tự kinh doanh." "À, còn có người là sĩ quan quân đội." Đông Bối Bối trừng mắt nhìn mới tiêu hóa được. Đông Tiểu Truyện nháy mắt với cậu: "Em đoán chút nữa xuống mẹ sẽ nhắc chuyện này với anh." "Em nói trước cho anh một tiếng để anh chuẩn bị tâm lý." Đông Bối Bối: "Em cũng phải chuẩn bị tâm lý." Đông Tiểu Truyện: "Ỏ?" Đông Bối Bối chậm rãi giơ tay trái lên, lắc lắc mấy ngón tay, đưa mu bàn tay về phía Đông Tiểu Truyện, bày chiếc nhẫn trên ngón vô danh ra: "Anh kết hôn rồi, hồi trước tết âm." Không lâu sau đó — Cả sảnh lặng ngắt như tờ, Đông Nhị Hi nhìn Đông Bối Bối, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Con nói gì? Con kết hôn rồi?!" Đông Bối Bối bình tĩnh gật đầu: "Chưa làm hôn lễ nhưng đã lãnh giấy rồi." Đông Nhị Hi mím môi. Cả sảnh tiếp tục lặng ngắc như tờ. Một hồi sau, có một tiểu bối chợt thốt: "Đù mé, trâu vãi." — "Sao con không nói tiếng nào đã kết hôn?!" Khi chỉ còn hai người trong phòng làm việc ở lầu hai, Đông Nhị Hi bạo phát. Cô đứng trước mặt Đông Bối Bối, gần như là sát trước mặt, vẻ mặt tức giận và ánh mắt thất vọng. "Con biết cái nhà này có bao nhiêu người khinh thường con!" "Con cũng biết mẹ con không còn, ông ngoại bà ngoại cũng không quản được, một mình con ở nhà họ Đông này chẳng khác nào không nơi nương tựa!" "Đã thành thế này rồi, con còn không biết suy nghĩ cho mình một chút hay sao!" Kết hôn! Là kết hôn đó! "Con cho rằng kết hôn chỉ đơn giản như ra ngoài ăn bữa cơm thôi sao?" "Không tìm một đối tượng có thực lực để làm chỗ dựa, sao con dám kết hôn!? Sao con có thể kết hôn!?" Đông Bối Bối:... Than ôi, đây quả thật là bức ép bé lười không chí hướng, không ước mơ mà. Bé lười khó chịu. Đông Nhị Hi nhìn thấy vẻ mặt mặc kệ sự đời "gió thoảng mây trôi", "hướng về biển cả, xuân về hoa nở" của Đông Bối Bối thì đau đầu. Cô gào một trận, lợi hại trong đó cũng nói hết, sao thằng nhóc này vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Là nên khen gan dạ bình tĩnh, hay là nên mắng không não, đầu tóc đơn giản? Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới: "Mẹ, mẹ..." Sau đó cửa được đẩy ra, "Mẹ mau xuống xem chút đi, hình như trong nhà có ai đến, cậu cả với cậu hai nháo nhào cả kìa!" Đông Nhị Hi nhíu mày: "Ai tới?" Đông Tiểu Truyện: "Không biết." Đang nói, tiếng giày cao gót cộp cộp truyền đến, mợ cả cũng xuất hiện trước phòng làm việc. Vẻ mặt cô vội vàng, nhưng không giấu được mấy phần vui vẻ: "Chị, sếp Tần Lộc Sơn tự mình đến cửa!" Đông Nhị Hi giật mình, Đông Bối Bối cũng sững sờ theo. Đông Nhị Hi tạm thời tha cho Đông Bối Bối, cô liếc mắt nhìn cậu, lúc bước qua thì nhỏ giọng nói, "Những gì dì vừa nói con nghĩ lại cho kỹ đi", nói xong ra khỏi phòng làm việc, đi theo mợ cả xuống lầu. Đông Tiểu Truyện nhìn bóng lưng của hai người họ, "yo hoo" một tiếng, lượn vào phòng mượt như cá bơi, vẻ mặt hóng hớt hỏi Đông Bối Bối: "Anh, anh có biết vì sao mợ cả của chúng ta lại hào hứng vậy không?" "Sếp Tần của Lộc Sơn gì đó là người mà mợ cả thích, nói muốn người ta làm con rể tương lai." Đông Bối Bối lộ vẻ kinh ngạc, nhướng mày, nói thản nhiên: "Không làm được đâu." Đông Tiểu Truyện không thích mẹ con mợ cả, khịt mũi: "Em cũng nghĩ vậy, ổng ấy kiêu ngạo là vậy, ai xứng với ổng." Không phải vì điều này. Đông Bối Bối đi ra khỏi phòng. Đông Tiểu Truyện nghe nói vị sếp Tần kia đã kết hôn rồi, mợ cả của cậu vậy mà còn mơ mộng, thế là cậu chàng bày vẻ mặt hóng hớt đi ra theo, còn nói đi nói lại xác nhận với Đông Bối Bối: "Sếp Tần kia kết hôn rồi hả? Anh chắc chứ?" Đông Bối Bối: "Ừ." Đôi mắt to tròn của Đông Tiểu Truyện láo liêng: "Mợ cả không được rồi, muốn người đã kết hôn làm con rể tương lai, tin tức còn chẳng nhạy bằng mình." Bước chân cậu nhóc thoăn thoắt, chỉ sợ ra trễ không hóng hớt kịp. Chạy đằng trước còn không quên vẫy gọi Đông Bối Bối, "Anh, nhanh lên!" Tầng một*, cả một nhà họ Đông đang nói chuyện với Tần Lĩnh mang theo quà đến cửa. Trong đầu ai cũng nghĩ đến cùng một điều: Tần Lĩnh bây giờ là một nhân vật động tới là bỏng tay trong giới kinh doanh, tuy rằng một số dịp quan trọng sẽ chung đụng với nhà họ Đông, nhưng trên phương diện làm ăn quả thật là không gặp nhau. Tết cũng đã qua rồi người này còn tới để làm gì? Còn là đích thân mang theo nhiều quà đến? Có ý gì? Mọi người đều tán gẫu, nhiệt tình, yên lặng quan sát. Lúc này, Tần Lĩnh giương mắt nhìn về phía cầu thang xoắn ốc ở tầng hai. Mọi người thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, nhìn thấy Đông Tiểu Truyện và Đông Bối Bối đang đi xuống, ngay lập tức có người nói: "À, đó là tiểu bối trong nhà, Bối Bối và Tiểu Truyện." Rêu: Từ chương 22 tác giả set VIP, vẫn như cũ là tui mở VIP ủng hộ tác giả, ai có kinh tế thì ủng hộ nhen. P/s: Trông tưởng drama thế thôi nhưng có sếp Tần gánh team rồi nên cứ quẩy nhiệt tình nhen mn (((((. = đứa nào ăn hiếp Bối Bối thì đóng cửa thả anh xã ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]