Cả buổi sáng nó nhốt mình trong phòng, nhỏ với cô thì đứng ngồi không yên cứ gọi nó mãi mà một tiếng động cũng không có.
Hắn đang xem ti vi với con nhỏ đó dưới nhà, cậu với anh cũng ở đó. Chính nhỏ cũng không chịu được thái độ đó của cậu.
Cuối cùng nó cũng chịu bước ra ngoài, nhỏ còn nghĩ là nó không ra ngoài nữa chứ.
- Mày ổn chứ.
- Nếu tao nói rất không ổn thì sau.
Nhỏ định nói gì đó nhưng thấy nó mặc quần áo rất tơm tất chắt chuẩn bị đi đâu đó.
- Tao ra ngoài.
- Mày đi đâu tụi tao đi với mày.
Nhỏ không yên tâm để nó đi một mình, lỡ nó nghĩ uẩn thì sau.
- Tao ra đón bác bác Lâm.
- Chờ tụi tao thay đồ.
Nhỏ với cô chạy ngay về phòng nó tranh thủ xuống dưới nhà uống ly sữa để tiếp thêm năng lượng. Vừa xuống nhà thì hình ảnh làm nó cực kì khó chịu bây giờ nó chỉ muốn đốt luôn ngôi nhà này thôi.
- Nè anh ăn đi em đút cho anh.
Diểm đưa nĩa trái đây gần miệng hắn.
- Em ăn đi anh không ăn.
Ánh mắt của hắn từ lâu đã dán lên người nó không rời, cô ta cũng nhận ra điều này.
- My cô định đi đâu hả.
Để tránh hắn cứ mãi nhìn nó cũng nên hỏi thăm chút.
Điện thoại nó reo nó không thèm để ý đến người đang hỏi mình bắt máy.
- Chờ chút ra ngay.
Nó uống nhanh ly sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254411/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.