Cuối cùng cũng tới nhà khoảng chín giờ tối, hắn nắm tay nó tiến vào nhà, nó không còn cảm giác khó chịu nữa mà cảm giác tràn đầy hạnh phúc, bàn tay này biết bao lâu nó không được nắm lấy rồi. Vừa vào nhà thấy được mọi người nó rất vui, lâu rồi không nhìn thấy đông đủ như vậy.
- My cô ổn chứ.-cậu đứng lên thấy nó.
- Cô không nên có chuyện nếu không thằng Phong...-anh tính nói thằnh Phong không giống con người nhưng hắn liếc cháy mắt nên im lặng.
- Tao không cố ý.-nhỏ thành thật.
- Còn tao không liên quan.-cô đứng sau anh.
- Phản bạn.-nó lạnh giọng chỉ mặt đừng đứa.
Sau một ngày suy nghĩ nhỏ biết thú tội là cách tốt nhất vì trước sau gì nó cũng biết.
- Tối nghĩ hết đi còn em lên đây với tôi.-hắn nói kéo nó như điên không cần sự đồng ý.
- Cứu.-nó với tới hai nhỏ bạn vì không đủ sức nhưng nhỏ cô ngoảnh mặt quay đi, không nghe thấy gì.
"Tụi mầy chờ đó, biết tay tao" nó nhìn nhưng hình như không ai thấy cả, xem như vô hình. Chờ nó và hắn đi khuất lên phòng nhỏ lên tiếng.
- Đi thôi.-nhỏ xăn tay áo chuẩn bị co chân chạy.
- Em đi đâu.-cậu kéo nhỏ lại chẳng hiểu nói gì.
- Đi rình.-nhỏ tỏ vẻ gian tà.
- Mầy điên ak...ờk tao cũng muốn đi.-cô lại xách nhỏ theo tiến phòng nó.
- Đi.-anh nháy mắt cậu.
Cả bọn tiến lên sự tò mò rất lớn, sau bao nhiêu lâu được nói chuyện với nhau họ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254332/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.