Bác sĩ đi vào xem tình hình nó, cô và nhỏ tranh thủ chạy qua xem hắn chứ để nó mình không yên tâm, tụi nầy thích bệnh viện gê đứa này chưa hết đứa kia lại vào. Cậu và anh đang chạy nhanh khoa cấp cứu thấy hắn thản nhiên đi ngược lại, hú hồn hú vía, chẳng hiểu chuyện gì đang xãy ra không lẽ Phong có anh em song sinh. Hắn ngày càng tiến gần hai cậu.
- Mầy còn sống ak.-cậu nói cách xa hắn mười mét.
- Chuyện gì nữa đây.-anh nghiêm mặt.
Nhỏ và cô cũng dần thấy tụi hắn.
- Lại chúa anh không sau.-cô như đoán ra phần nào.
- Tưởng đi diện kiến diêm đế rồi chứ...mà sau lại-cô cũng rớt tim.
- Còn nhớ chuyện tôi kể mấy ngày trước.-hắn tựa lưng vào tường có vẻ mệt mỏi.
- Có rồi sau.-cậu nói thay tất cả.
- Tối qua tôi suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định thực hiện, dù bất cứ chuyện gì xãy ra tôi cũng mãi mãi không xa cô ấy.-hắn nói kiêng định cho người khác cảm giác tin tưởng.
- Nhưng My nó...-nhỏ tính nói nó vẫn chưa tĩnh.
- Về xem tình hình thế nào.-cô ngăn lời nhỏ kéo tất cả trở lại phòng nó.
Bác sĩ vẫn khám như bình thường, đột nhiên nó cử động dần mở mắt, trước mắt nó lúc này màu trắng dần hiện ra tất cả, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thật khó chịu. Cuối cùng nó cũng tĩnh lại nhưng không biết hắn sau rồi, cũng vì hắn nó cố tĩnh lại và cũng chính nó đã làm được nên không muốn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254319/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.