Hôm nay là một ngày thật đẹp tụi nó hơi mệt nên xin nghĩ hết để nghĩ ngơi. Nhưng không khí trong nhà thật không đẹp tí nào. Từ sớm tụi hắn đã tới nhà nó như chờ đợi một điều gì đó. Tụi nó ngồi trên ghế, tụi hắn ngồi đối diện tụi nó, Zimba ngồi kế nó.
- Các cô nói đi.-hắn nghiêm giọng.
- Nói gì, sáng nay các anh bị gì vậy.-nhỏ hỏi.
- Chuyện tối qua.-cậu hỏi tiếp.
- Có gì để nói.-cô nói thêm.
- Các anh là ai mà dám nói ba mẹ của tôi như vậy, các anh có biết mẹ tôi là ai.-Zimba liếc nhìn tụi hắn
- Là ai.-hắn thấy thằng bé như biết chuyện gì đó.
- Zimba con nói nhiều quá rồi, là học sinh từ Mĩ chuyển về, đơn giản là vậy nhưng là ai có liên quan các anh.-nó hỏi tụi hắn.
- Nhưng tụi tui muốn biết.-anh thật muốn biết.
- Ờk không liên quan.-hắn quay mặt chỗ khác, nó muốn nói cho hắn biết nhưng chưa tới lúc.
Tất cả im lặng như không muốn nói thêm gì nữa. Kết quả cuối cùng cũng chĩ một.
- Tối nay các anh có đi đâu.-nhỏ phá vỡ bầu không khí.
- Thì hậu quả của tối hôm qua đó, nhưng ở một chỗ rất thuận lợi.-anh trả lời nhanh.
- Mấy giờ.-cô hỏi.
- Bảy giờ.-cậu trả lời nhanh.
- Cẩn thận bọn chúng mưu mẹo rất nhiều.-nó nói nhìn hắn, hắn quay lại nhìn nó ánh mắt đó "em lo cho tôi sau, tôi có nhìn lầm".
- Tôi tự lo được.-hắn nói lạnh đi ngay ra xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254227/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.