Món này nằm trong số những món hắn gọi hôm nay.
Trần Nhất Dương dừng ăn, nhìn Hà Tân đang ăn: "Bởi vì chuyện hôm qua?"
Ngay khi Hà Tân nghe thấy điều này, hắn ngước nhìn Trần Nhất Dương, đặt đũa xuống và ngả người ra sau.
Giọng điệu ảo não: "Tôi không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào".
Trần Nhất Dương: "Cậu trốn mãi được sao?"
Hà Tân: "Ít nhất mấy ngày này tôi không dám gặp cậu ấy."
Hà Tân nhìn Trần Nhất Dương một lúc, giọng điệu không tệ nhưng cũng không tốt: "Ngày nào cậu cũng rảnh nhỉ? Quan tâm chuyện của tôi làm gì!"
Trần Nhất Dương nhún vai cười: "Biết sao được, ai bảo tôi thích cậu?"
Hà Tân cố nén âm lượng, sợ bị người xung quanh chê cười: "Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?"
Trần Nhất Dương: "Cậu chưa thử, sao biết cậu sẽ không thích tôi?"
Hà Tân: "..."
"Quên đi, lười nói với cậu."
Hà Tân cầm đũa lên, ăn thêm hai miếng nữa.
Buổi chiều tan học, ở cổng trường.
Khi Kha Ngải ra ngoài cổng trường, cậu không thấy bóng dáng của Kiều Lâm Triệt đâu.
Tìm trong danh bạ điện thoại, chỉ có một số điện thoại duy nhất tên "K", Kha Ngải biết đây là số do chính Kiều Lâm Triệt lưu lại.
(raw là 'Q', theo phiên âm Qiao Linzhe, nên mình đổi lại thành 'K' ạ)
Sau khi bấm gọi được một lúc, Kiều Lâm Triệt nhấc máy.
Kha Ngải nhẹ nhàng nói vào điện thoại: "Lâm Triệt ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-khoc-nhe-that-thom/2560934/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.