Kiều Lâm Triệt nghĩ rằng Kha Ngải là kiểu người chỉ cần dùng giọng điệu nghiêm khắc sẽ lập tức thành thỏ con ngoan ngoãn, nhưng bây giờ có vẻ như mánh khóe này không hiệu quả với thỏ con say rượu.
Nhìn thấy cậu sắp khóc, hoàn toàn không có cách nào khác.
Kiều Lâm Triệt lại rót cho cậu nửa ly, bất đắc dĩ nói: "Đây là nhiều nhất."
Kha Ngải lại một hơi uống cạn sạch, sau khi uống cạn mới đắc ý đưa ly rượu rỗng cho Kiều Lâm Triệt xem: "Uống cạn luôn, ha ha!"
Kiều Lâm Triệt nhìn hành vi trẻ con này của Kha Ngải, biết cậu đã say hoàn toàn, không thể hoàn thành bữa ăn này, và Lafite từ năm 1982 thậm chí không chạm vào một giọt.
Cuối cùng anh phải lái xe chú thỏ say xỉn đến bất tỉnh nhân sự này về nhà.
"Về nhà? Hả?" Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải với ánh mắt đầy yêu chiều.
Kha Ngải sửng sốt, khi Kiều Lâm Triết tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, thì cậu đột nhiên vươn tay với Kiều Lâm Triệt, buột miệng nói: "Ôm ôm!"
Còn cười khúc khích không ngừng.
Kiều Lâm Triệt kinh ngạc một chút rồi ngay sau đó anh mỉm cười và bế cậu lên như một đứa trẻ, nhưng Kha Ngải sau khi được anh bế lên lại không ngoan ngoãn.
"Bảo bối, đừng nhúc nhích." Kiều Lâm Triệt vỗ vỗ mông Kha Ngải, nơi này khá mềm.
Một động tác không nhẹ cũng không nặng, Kha Ngải thực sự đã ngoan hơn rất nhiều.
Kiều Lâm Triệt cứ như vậy bế Kha Ngải đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-khoc-nhe-that-thom/2560909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.