Kiều Lâm Triệt nghĩ rằng Kha Ngải là kiểu người chỉ cần dùng giọng điệu nghiêm khắc sẽ lập tức thành thỏ con ngoan ngoãn, nhưng bây giờ có vẻ như mánh khóe này không hiệu quả với thỏ con say rượu.
Nhìn thấy cậu sắp khóc, hoàn toàn không có cách nào khác.
Kiều Lâm Triệt lại rót cho cậu nửa ly, bất đắc dĩ nói: "Đây là nhiều nhất."
Kha Ngải lại một hơi uống cạn sạch, sau khi uống cạn mới đắc ý đưa ly rượu rỗng cho Kiều Lâm Triệt xem: "Uống cạn luôn, ha ha!"
Kiều Lâm Triệt nhìn hành vi trẻ con này của Kha Ngải, biết cậu đã say hoàn toàn, không thể hoàn thành bữa ăn này, và Lafite từ năm 1982 thậm chí không chạm vào một giọt.
Cuối cùng anh phải lái xe chú thỏ say xỉn đến bất tỉnh nhân sự này về nhà.
Kha Ngải sửng sốt, khi Kiều Lâm Triết tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, thì cậu đột nhiên vươn tay với Kiều Lâm Triệt, buột miệng nói: "Ôm ôm!"
Còn cười khúc khích không ngừng.
Kiều Lâm Triệt kinh ngạc một chút rồi ngay sau đó anh mỉm cười và bế cậu lên như một đứa trẻ, nhưng Kha Ngải sau khi được anh bế lên lại không ngoan ngoãn.
"Bảo bối, đừng nhúc nhích." Kiều Lâm Triệt vỗ vỗ mông Kha Ngải, nơi này khá mềm.
Một động tác không nhẹ cũng không nặng, Kha Ngải thực sự đã ngoan hơn rất nhiều.
Kiều Lâm Triệt cứ như vậy bế Kha Ngải đi qua hành lang của nhà hàng dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Đối với ánh mắt của người khác, Kiều Lâm Triệt hoàn toàn không quan tâm.
Mà Kha Ngải, quả nhiên là thỏ con say rượu, ôm lấy cổ Kiều Lâm Triệt, không ngừng dụi dụi đầu vào cổ Kiều Lâm Triệt.
Bờ môi vô tình hay cố ý lướt qua, sợi tóc mềm mại cọ vào nội tâm Kiều Lâm Triết, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, sớm muộn cũng làm em!"
Nhưng kẻ gây rối ngày càng "vô lương tâm", như cảm thấy khó chịu xoa xoa cổ, quay sang tấn công gáy Kiều Lâm Triệt, có lẽ vì mùi hương gỗ đàn hương của anh mà Kha Ngải càng say hơn.
Cậu không ngừng ngửi tuyến thể của Kiều Lâm Triệt, tiểu gia hỏa thậm chí còn muốn cắn, nhưng vì cậu say rượu, vết cắn giống như một con mèo đang cào.
Kiều Lâm Triệt không thể chịu đựng được nữa, đè nén giọng nói: "Bé yêu, tôi không muốn làm em trước khi chúng ta kết hôn, nên em thành thật cho tôi!"
"Hừm~" Kha Ngải chỉ biết là có người đang nói bên tai mình, nhưng lại không hiểu, đành ậm ừ đáp lại.
"Mẹ kiếp, đúng là muốn lấy mạng tôi mà!"
Kiều Lâm Triệt bế Kha Ngải vào ghế sau, định đi ra ngoài, nhưng ma men Kha Ngải đã kéo anh lại không cho anh đi.
Kiều Lâm Triệt cúi người dỗ cậu: " Nghe lời, ngồi ngoan ngoãn, được không?"
Kha Ngải không chỉ không nghe lời mà còn ôm cổ anh kéo xuống, bối rối mà lung tung hôn Kiều Lâm Triệt, nhưng đối với tiểu ma men, cho dù cậu có hôn như thế nào thì vẫn luôn vặn vẹo không hôn được đôi môi cậu muốn.
Đối với Kha Ngải như vậy, Kiều Lâm Triệt đột nhiên muốn trêu chọc cậu, anh không chủ động hôn cậu.
Kha Ngải như có chút bất mãn, bắt đầu cầu xin: "Ưm a ~ em muốn hôn!"
Trong đầu Kiều Lâm Triết, sợi dây lý trí đột nhiên bị đứt, anh ôm cổ Kha Ngải bắt đầu hôn, Kha Ngải như có chút vui mừng khi được đáp lại, liền chủ động mở miệng.
Kiều Lâm Triệt một đường tấn công, đi đến đâu cũng không buông tha, như muốn nuốt trọn lấy Kha Ngải.
Kha Ngải hai tay ôm chặt cổ Kiều Lâm Triệt, bị hôn đến thở không nổi, ngay lúc cậu cho rằng mình sắp ngạt thở, Kiều Lâm Triết buông ra: "Thỏ con, không biết cách thở, còn dám trêu trọc tôi sao?"
Thỏ con say rượu Kha Ngải hít một hơi không khí trong lành, cậu không muốn nói chuyện với Kiều Lâm Triệt, trầm mặc không nói lời nào, tự cho là đúng mà trừng mắt nhìn Kiều Lâm Triệt một cách tự phụ.
Nhưng với những giọt nước đọng trên khóe mắt, Kiều Lâm Triệt chỉ nghĩ cậu đang làm nũng.
"Được rồi, tôi đưa em về." Kiều Lâm Triệt hôn lên trán Kha Ngải trước khi ra ngoài, mái tóc dài của Kha Ngải rối bù, Kiều Lâm Triệt tự nhận rằng ở trước mặt cậu anh không thể duy trì phong thái của một quý ông.
Cho đến khi Kiều Lâm Triệt khởi động xe, Kha Ngải vẫn duy trì tư thế vừa rồi, sững sờ, như thể cậu vẫn chưa phản ứng được.
Kiều Lâm Triệt quay đầu lại nhìn cậu, cười cười không nói gì.
Trước cửa Kha gia, Kiều Lâm Triệt xuống xe, ôm Kha Ngải ra, Kha Ngải tự nhiên ôm cổ Kiều Lâm Triệt. Lần này nằm trên vai Kiều Lâm Triệt ngoan hơn nhiều, có lẽ do tác dụng của rượu, dần cảm thấy mệt mỏi.
Quản gia biết Kiều Lâm Triệt, thấy anh ôm tiểu thiếu gia trở về, lập tức mở cửa, đang định chào hỏi liền bị Kiều Lâm Triệt cắt ngang.
"Suỵt!" Kiều Lâm Triệt ra hiệu cho quản gia giữ im lặng.
Thỏ con trong lòng không biết đã ngủ từ lúc nào, giờ phút này đang ngủ ngon lành.
Ba Kha và Kha Mặc đều ở công ty, quản gia biết chuyện nên trực tiếp đưa bọn họ đến phòng Kha Ngải.
Kiều Lâm Triệt nhẹ nhàng đặt Kha Ngải lên giường, cởi giày và áo khoác cho cậu ấy, nhân tiện đắp chăn cho cậu ấy, Kha Ngải đã ngủ rất say.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác lưu loát, anh đứng dậy nhìn kỹ cách bài trí trong phòng của Kha Ngải, bài trí tổng thể là màu hồng, gấu bông chiếm hơn nửa giường, trên bàn cũng có rất nhiều gấu bông, trên tường dán đầy nhân vật manga anime đáng yêu.
Nó mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, khác hoàn toàn với căn phòng tông lạnh của anh.
Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải một lần nữa trước khi rời khỏi phòng một cách miễn cưỡng.
"Kiều thiếu gia, cậu có muốn ngồi lại một chút không?" Quản gia mang nụ cười trên mặt nhiệt tình hỏi.
"Không cần, hôm nào có thời gian cháu sẽ đến thăm bác Kha." Quả nhiên, vừa rời khỏi Kha Ngải, Kiều Lâm Triệt lại ra dáng một quý ông.
"Vậy được, tôi tiễn cậu."
Kiều Lâm Triệt không thể từ chối, vì vậy anh mỉm cười đồng ý.
Lúc này Kha Ngải còn đang ngủ say, dường như có một giấc mơ đẹp, nụ cười trên môi trở nên ngọt ngào hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]