Tiếng trống gõ dài vang vọng báo hiệu tiết cuối cùng cũng kết thúc, đám họctrò nhao nhao như ong vỡ tổ. Mọi tiếng động cùng giọng nói nhí nhéo củađám học trò kéo nhau về khác hẳn với sự tĩnh lặng đến mức nghe rõ từngtiếng rít của phấn cọ trên bảng cách đây vài phút. Vũ Thanh thu rọn giáo án, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về cuối lớp, nơi cô học trò nhỏ Hiểu Hân đang xếp đồ vào ba lô. Cô bé vẫn tĩnh lặng như nước, tuy không hẳntách biệt hẳn với bạn bè, nhưng cô bé chỉ ngoại giao thông thường theokiểu, bạn hỏi tôi trả lời, bạn cần tôi sẽ giúp. Thái độ không lạnh nhạtcũng chẳng thân thiết của cô bé khiến các bạn cùng lớp cũng tự phải giữkhoảng cách không dám đùa cợt vui vẻ quá trớn với cô.
Gần như cảlớp đã ra về hết, Hiểu Hân mới khoác ba lô đi ra, đi ngang qua bục giảng thấy thầy giáo vẫn còn chưa về, Hiểu Hân cúi đầu chào rồi bước về phíacửa. Tiếng nói của thầy giáo trẻ vang lên chặn bước chân của Hiểu Hẩn.
“Hiểu Hân đừng về vội, thầy có chuyện muốn bàn với em.”
Hiểu Hân dừng lại, quay người đối diện với thầy. Vũ Thanh chăm chú nhìn Hiểu Hân, anh lắc đầu cười thầm, cô bé này thật là…Bình thường nếu là họcsinh khác sẽ có biểu hiện ngạc nhiên khi bị thầy giáo gọi lại hoặc làhơi lo lắng vì tại sao thầy lại gọi mình, nhưng Hiểu Hân thì lại khôngcó biểu hiện gì cả.
“Thầy muốn đề cử em và bạn Mai Phương lớp11A1 làm trợ lý cho đội bóng rổ của trường. Năm nay cần hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-hay-doi-anh/95942/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.