Năm năm sau.
Sân bay tỉnh M, Hiểu Hân chờ nhận lại hành lý trên băng truyền, cô mở lại nguồn điện thoại, chỉ lát sau đã có cuộc gọi đến.
“Alo!”
“…”
“Em vừa xuống máy bay xong ạ”
“…”
“Không sao đâu.”
“…”
“Giận? Có giận sao?”
“…”
“Vâng! Mấy hôm nữa nhé. Bye!”
Hiểu Hân đẩy hành lý ra ngoài sân bay, cô bắt xe về ngôi nhà lâu lắm cô mới trở về.
Về đến nhà cô chưa vội bấm chuông, nhìn qua cửa sắt thấy hai đứa ngỏ mộttrai một gái đang chơi trong sân. Hiểu Hân bấm chuông, lát sau có ngườira mở cửa.
“Cô tìm ai?”. Người giúp việc có vẻ mới đến nên không biết Hiểu Hân.
Hiểu Hân gỡ kính xuống nói.
“Cháu là Hiểu Hân”
Người giúp việc nghe vậy liền vội vàng mở cửa.
“Cô đã về, xin lỗi tôi chỉ biết tên cô mà chưa thấy mặt bao giờ nên không biết.”
Hiểu Hân kéo vali vào đến sân, bánh xe cọ trên nền sỏi lọc cọc khiến hai đứa bé chú ý, chúng ngẩng lên nhìn. Cu Bin trông đã lớn hơn nhiều, có lẽlâu không gặp Hiểu Hân nên không nhận ra. Hiểu Hân xoa đầu nó.
“Lâu không gặp quên mất chị Hân rồi đúng không? Đây là bé My à, xinh quá!” Hiểu Hân cúi xuống nhìn cô bé tầm hai tuổi trước mặt.
“Đã biết đường về rồi sao.”
Hiểu Hân ngẩng lên liền nhìn thấy bà nội và dì Uyên.
“Con chào bà, con chào dì.”
Hiểu Hân xách vali mang vào nhà thì dì Uyên đi sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-hay-doi-anh/3269293/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.