Edit: Triêu Nhan
“Tiểu Tường ~ đĩa!” Trong nhà bếp, đầu bếp Ôn Hữu Tuấn eo mang tạp dề, ra dáng ra vẻ hết sức, cất cao giọng gọi Trương Khải Tường: “Mau mang đĩa lại đây, cứ đứng đó nhìn hoài bữa tối nó cũng sẽ không tự động hiện lên bàn đâu.” Gã nhắc nhở nhân vật vô cùng không tình nguyện kia.
Trương Khải Tường tức tối nhìn Ôn Hữu Tuấn ba mươi giây, rốt cuộc phẫn nộ bất bình lấy một cái đĩa sứ trắng trong máy sấy chén đưa cho gã: “Đã bảo với anh là đừng có nấu rồi mà, đi mua về ăn có phải tiện hơn không.” Nó đã bỏ cuộc không tranh cãi vấn đề xưng hô với Ôn Hữu Tuấn nữa, mặc kệ gã gọi thế nào ngữ khí của Trương Khải Tường cũng mềm nhẹ hơn trước nhiều — tuy rằng vẫn còn rất hung dữ.
Riêng về vấn đề nấu cơm, nó đã phản đối rất nhiều lần. Đáng tiếc Ôn Hữu Tuấn không hiểu tiếng người, hoàn toàn không thèm nghe nó nói. Kể từ lúc Ôn Hữu Tuấn than phiền là nó quá gầy, nhà bếp liền xuất hiện một bóng người bận bận rộn rộn.
Nó không muốn thừa nhận nhưng những bữa tối như thế này khiến nó có cảm giác thật hạnh phúc.
“Đồ ăn mua về bất luận là gia vị hay quá trình chế biến anh đều không yên tâm. Em cũng không được ăn bậy ăn bạ ven đường. Muốn ăn gì nói với anh một tiếng, danh hiệu Ôn đại thực thần của anh không phải là hư danh đâu.” Ôn Hữu Tuấn thuần thục dọn bàn ăn.
Cái gì mà ăn bậy ăn bạ ven đường, bộ tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-yeu-cung-truong/1310022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.