*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Triêu Nhan
Ghi chú: chữ trong ngoặc () là của tác giả, không phải mình tự thêm vào. (*) là chú thích của mình.
Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, những hạt bụi li ti xoay tròn bay múa trong ánh nắng mai.
Trong căn phòng bừa bãi, một người tướng nằm kỳ cục đang cố vươn tay ra, sờ soạng tìm gì đó.
Có lẽ là phòng quá bừa bãi, hoặc là do trên tay nó không có con mắt nào, cho nên tới khi nó chịu mở mắt đối mặt với hiện thực…
“Hắt xì!” Nó hắt hơi một cái rõ to: “Khỉ thật, giấy vệ sinh đâu rồi?”
Tay phải của Trương Khải Tường tèm lem nước mũi, mũi thò lò là không cần phải nói. Mà ngay cả gối cũng bị dính luôn… “Chết tiệt.” Rủa một tiếng, nó dứt khoát chùi tay vào gối đầu.
Nó cúi lưng trần xuống lật tung mấy bức chân dung và tranh truyện vương vãi đầy chân giường, lôi ra được cái điều khiển từ xa của máy lạnh, “tít” một tiếng tắt máy.
Cảm lạnh rồi. Cảm lạnh giữa thời tiết nóng bức của Đài Loan, vào ngày thứ năm, 15 tháng 9 năm 2005.
—-
Thứ sáu, là ngày học cuối cùng trong một tuần.
Giống như phần lớn đám học trò, chỉ cần cố gắng hết ngày hôm nay là xem như một tuần lễ khổ nạn đã kết thúc. Nhưng mà mắt trái của nó vẫn cứ máy hoài không dứt.
Máy mắt phải có thể không linh, nhưng mà mỗi lần nó máy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-yeu-cung-truong/1310016/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.