Không cần phải đối phó với Tống Nạo Tuân, đối với Tuyết Úc lại là chuyện cực kỳ tốt. Cứ mặc kệ anh ta xoắn xít đi, vài ngày nữa cậu lại quay lại tìm.
Tuyết Úc trở lại cổ trạch và thẳng tiến đến phòng bếp. Đến nơi này đã một thời gian, cậu vẫn chưa có một bữa ăn tử tế. Trong phòng bếp đồ dùng coi như mới mẻ hiện đại, thế nhưng thức ăn dự trữ lại quá ít. Cậu chỉ bèn đun một ấm nước nóng rồi nấu ít cháo gói. Ngồi xuống bàn ăn, mí mắt vừa nhấc lên, cậu liền thoáng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện. Hắn khoan thai chống cằm, môi mỏng tràn đầy hứng thú nhìn cậu. Ý cười bất biến kéo trên khoé môi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy xảo trá bất lương...
Tuyết Úc căng gương mặt nhỏ, cố gắng hết sức mà phát huy kỹ thuật diễn. Mấy ngày nay, cậu đã hoàn toàn lĩnh ngộ được khả năng thờ ơ với sự tồn tại của kẻ này. Muỗng cháo trên tay được thổi kỹ càng, thế nhưng cháo còn chưa vào miệng, cửa nhà lại bị gõ vang.
Cậu buông muỗng, đứng dậy đi mở cửa. Bất ngờ thay, trước cửa là Tống Nạo Tuân.
Tuyết Úc liếm môi, chẳng tìm được chút nhiệt tình thường thấy hàng ngày. Ngón tay trên then cửa khẽ nhúc nhích, cậu nhàn nhạt hỏi anh, giọng điệu hờ hững như thể chẳng muốn nhìn thấy người này chút nào.
"Có việc?"
Ngữ khí lạ lẫm này khiến Tống Nạo Tuân chưa từng bị đối xử như vậy có chút ngơ ngẩn. Không chỉ là giọng điệu xa lạ, thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-thuong-sut-dau-me-tran-o-tu-la-trang/3369676/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.