Phó Dương muốn hỏi, Tuyết Úc không muốn trả lời.
Nghe thấy câu hỏi kia, Tuyết Úc ngây ngốc nhìn hắn như động vật nhỏ bị dẫm đuôi, hai mắt tròn xoe đáng thương vô cùng.
Trong khi đó, biểu tình Phó Dương lại nhẹ nhàng và chắc chắn. Dù trông như thể đang chờ đợi tiểu thiếu gia trả lời, nhưng thực ra, trong lòng hắn đã có đáp án.
Phó Dương đang hoài nghi cậu?
Không phải đâu...
Không thể nào.........
Chuyện này có hơi đáng sợ phải không?
Tuyết Úc bủn rủn tay chân. Cậu nghĩ thầm, bây giờ cậu không diễn nổi nữa.
Không hổ danh là nam chính lão luyện trên thương trường. Hắn không cần thể hiện gì nhiều, chỉ với một đôi mắt sắc bén lạnh lẽo và khí tràng khủng bổ, đã có thể làm cho cậu hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện. Tuyết Úc nhấp môi, một câu không nói liền rụt về phòng cố thủ.
Tựa lưng vào cửa, gương mặt Tuyết Úc lăn dài mồ hôi lạnh. Cậu gọi hệ thống ra vấn tội.
"Hệ thống này, cậu không định giải thích hả?"
Âm thanh máy móc của hệ thống lúc này tựa như có chút chột dạ: [Giải thích gì cơ?]
Trái tim Tuyết Úc đang nhảy disco loạn xạ trong ngực. Cậu cố hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Tại sao lúc truyền tống đến đây, thói quen của nguyên chủ ăn kiêng cái gì, thích cái gì, tui lại không nhận được?"
Hệ thống yên tĩnh vài giây rồi mới thút thít phân trần: [Không phải là không gửi cho cậu. Tại vì thế giới này, lúc kiểm tra đo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-thuong-sut-dau-me-tran-o-tu-la-trang/2790253/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.