Thế là hàng ngày Quốc An đều ở cùng nó trong phòng bệnh, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe mỗi mình cậu nói chuyện nhưng cậu tin rằng một ngày nào đó nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Nó đã từng nói với cậu rằng “điều duy nhất biến phép màu thành hiện thực là phải tin tưởng vào nó”. Đúng, cậu tin chắc rằng rồi sẽ có phép màu xảy ra với nó, vì thế cậu kể nó nghe rất nhiều chuyện, nhắc lại những kỷ niệm đẹp của hai đứa.
-Doremon này, cậu có biết cậu nằm đây mấy ngày rồi không hả? Cậu mà không tỉnh dậy là mai mốt phải làm osin cho tôi để trả nợ đó nhé.
-.....
-Doremon, cậu đúng là con heo lười suốt ngày chỉ biết ngủ, mau lên dậy tôi dẫn đi chơi nè.
-......
-Dạo này học cái thói khinh người ở đâu ra vậy hả, để tôi nói chuyện một mình mà không chịu lên tiếng, đợi tỉnh dậy tôi sẽ cho cậu biết tay.
-.....
-Hôm qua Hoàng với Ngân có đến thăm cậu đó, họ nói đợi cậu tỉnh dậy mới tổ chức đám cưới, cậu định cho họ răng long đầu bạc mà không được kết hôn hay sao vậy hả?
-.....
-Hôm nay đã được một tuần rồi đó, Mon có ghét Nô thì tỉnh dậy đánh Nô đi, đừng có nằm im một chỗ vậy có được không?
-.....
-Mon à, đã lâu lắm rồi không được nghe giọng nói của Mon, Nô sắp quên mất rồi.
-.....
-Mon, dậy xem Nô mặc áo Mon tặng nè, làm tên Bảo thấy cười Nô quá chừng, quê chết mất. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499860/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.