-Dậy ăn cháo rồi uống thuốc nè Mon lười.
Thấy nó giờ này vẫn còn ngủ, Quốc An dịu dàng gọi nó dậy.
-Ưm...
Nó chui tọt vào chăn, lâu lâu mới có được một giấc ngủ ngon mà bị tên này phá, bực bội chết được.
-Vậy thì cậu cứ ngủ đi, khi nào dậy thì tự ăn sáng nha. Tôi đi câu cá đây.
-Hả? Đi chơi hả?
Nó bật dậy ngay lập tức, nghĩ sao ở nhà một mình buồn chết, được đi chơi tất nhiên phải thích hơn rồi.
-Đồ ham chơi. Quốc An nhéo mũi nó.
-Bạn Nô đưa bạn Mon đi chơi với nhen.
-Chẳng phải bạn Mon thích ngủ hơn hả?
-Ngủ có gì đâu mà thích, bạn Mon chỉ thích đi chơi thôi.
-Ừm, ăn cháo đi rồi Nô đưa đi câu cá.
-Yeah. Để Mon vệ sinh cá nhân đã.
Quốc An đỡ nó vào nhà vệ sinh rồi đỡ nó ra, thấy vết mổ vẫn chưa lành cậu sợ nó đau.
-Vết thương vẫn còn đau hay mình để hôm khác hẵng đi hen.
-Ừm. Đi lại nhiều sợ lâu lành nên thôi ở nhà cho chắc vậy.
Nhìn ra mấy chậu xương rồng ngoài ban công nó thắc mắc
-Mà nè sao cậu trồng nhiều xương rồng thế?
-Để khi nào cậu lỳ lợm thì bẻ nó ra làm gối cho cậu quỳ. Quốc An trêu chọc.
-Thần kinh.
-Đúng rồi, thần kinh mới yêu con nhỏ Doremon như cậu, chứ người bình thường thấy cậu là chạy mất dép rồi.haha.
Chọc nhỏ này thật là thích, cứ mỗi lần nó nổi con thịnh nộ là cái mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499833/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.