Đêm đó nằm mơ thấy ba mẹ bỏ nó mà đi, chỉ còn lại một mình trong khu rừng không ai nương tựa, nó khóc như mưa,miệng không ngừng gọi.
-Ba mẹ...đừng bỏ con....đừng bỏ con mà....
Quốc An ngồi bên phòng làm việc nghe thấy liền chạy sang ôm nó dỗ dành, nhìn nó ngay cả trong mơ cũng nước mắt dàn giụa như vậy cậu rất đau lòng.
-Có tôi đây rồi, đừng sợ nhé.
Cảm nhận hơi ấm từ cậu truyền sang, nó cảm thấy yên tâm hơn, mắt nhắm nhưng tay vẫn níu chặt cậu không buông.
Nằm xuống cạnh bên, Quốc An đặt nó gối trên cánh tay săn chắc, tay còn lạikéo nó vào lòng. Cứ thế nó mới có được một giấc ngủ ngon, chỉ cần điềugì tốt cho nó, cậu sẵn sàng làm tất cả, cho dù điều đó có khó khăn haychông gai thế nào đi nữa.
......
Sáng thức dậy xuống nhàkhông nhìn thấy ai, chỉ thấy mảnh giấy cậu để lại “Tôi có việc phải đisớm, cậu ăn sáng đi rồi ở nhà chờ tôi giao việc”. Nó mỉm cười, tên nàychắc không muốn mình về nhà đây mà.
Đang ăn sáng, nó thấy cóngười bước vào, một cô gái với mái tóc vàng hoe, làn da trắng nõn nà,mặt mũi trang điểm kỹ lưỡng rất đẹp. Chẳng biết cô ta là ai, sao lại vào đây được nhưng nhìn cái kiểu phách lối kia thì có vẻ khá thân với QuốcAn đây.
-Cô là ai? Đừng nói là anh King bữa nay còn thuê cả người giúp việc nữa nha.
Thảo Nhi nhìn nó từ trên xuống dưới bĩu môi khinh bỉ. Nó tức điên với cái thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499824/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.