Nó ghé vào tiệm tạp hóa gần trường để mua ít đồ rồi đi bộ về luôn. Một mình lững thững trên đường, giờ mới thấm mệt, ước gì có cái giường để ngủ một giấc lúc này thì sung sướng biết mấy.
-Đi đâu mà giờ này mới về?
Hắn đứng khoanh tay cách cổng ký túc xá một đoạn, chắc ngại mọi người nhìn thấy. Sao hắn cứ hay xuất hiện bất ngờ trước mặt nó vậy không biết. Vẫn còn ấm ức chuyện lúc sáng, nó không thèm nhìn hắn
-Thầy đâu phải chú bảo vệ nên em không cần trả lời.
-Coi bộ em càng ngày càng lỳ lợm rồi đó.
-Cũng nhờ thầy ngày nào cũng hành hạ.
-Cho đến khi em biết nghe lời thì thôi.
-Đáng ghét.
Nói xong nó bước thật nhanh đi, hắn kéo tay nó lại.
-Sao sáng nay lại đau đầu? Ốm sao? Hắn áp tay lên mặt nó kiểm tra.
Cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt quan tâm này của hắn là tim nó mềm nhũn cả ra, có cố gắng cứng rắn cách mấy cũng không được, không thể hiểu nổi chính mình nữa.
-Không, chỉ là hơi mệt thôi. Nó không dám ngước mặt lên nhìn hắn.
-Nhớ tự chăm sóc mình cho tốt biết chưa? 8h sáng chủ nhật anh đợi ở góc đường nhé. Hắn tự nhiên hôn lên trán nó rồi mỉm cười đi về.
Còn nó thì khỏi phải nói, cứ như người mất hồn. Cái gì mà 8h sáng chủ nhật, có phải là hắn đang hẹn hò mình không nhỉ? Không được, phải lấy lại tinh thần thôi, không bận tâm mấy chuyện vớ vẩn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499761/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.