Giờ này sân trường chỉ còn có vài người lác đác, nó vừa đi vừa nghêu ngao hát. Chân nó chợt khựng lại khi thấy hắn đứng ở hành lang, mắt nhìn xa xăm trông rất mệt mỏi. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, là nó đang lo lắng cho hắn sao?
Hắn vẫn không nhận ra sự xuất hiện của nó, đến khi nó bước lại gần hắn mới giật mình nhìn lên.
-Sao giờ này em còn chưa về?
Hắn không dùng cái giọng khó chịu như mọi khi để hỏi nữa, nó thấy có chút không quen.
-Em để quên điện thoại nên đến lấy. Thầy…thầy ổn chứ, sắc mặt thầy không được tốt.
-Hôm nay hơi nhiều việc nên đau đầu xíu thôi. Em vào lấy điện thoại đi.
Thật ra hắn không có tâm trạng để nói chuyện vào lúc này, đầu hắn vẫn còn suy nghĩ chuyện của ba hắn. Ông tốn nhiều công sức để hắn trở về quản lý công ty thay ông, nhưng hắn vẫn chưa quên được chuyện ông gián tiếp hại chết người mà hắn yêu nhất. Làm sao có thể tha thứ cho ông ta khi ngày nào người con gái xinh đẹp đó luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn? Hắn cần thời gian, vì chỉ có thời gian mới chữa lành được vết thương trong lòng mà thôi.
-Thầy vào ghế ngồi đi, em giúp thầy.
Không đợi hắn trả lời, nó kéo tay hắn vào. Hơi bất ngờ nhưng hắn không phản kháng, chỉ có bên cạnh nó, hắn mới thấy mình vui vẻ hơn.
Nó ấn hắn ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi trên bàn, hai tay nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương khiến hắn dễ chịu. Bàn tay nó thật mềm mại, động tác cũng thật nhẹ nhàng, cứ như vậy chắc hắn sẽ không muốn trở về mất.
-Thầy thấy đỡ xíu nào chưa? Mỗi khi anh hai em mệt mỏi đều thích em làm như vậy đó. Nó cười tươi như hoa.
Hắn phải mất vài giây mới hết đơ người trước nụ cười của nó, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên nhất
-Đỡ rồi. Cảm ơn em.
-Dạ. Thưa thầy em về.
Nó chạy thật nhanh ra về, nếu ở lại đó nữa chắc nó sẽ bị yếu tim mà chết mất. Đứng ở khoảng cách gần với hắn, nó không dám nhìn vào mắt hắn một lần, nó cũng không hiểu tại sao mà tim nó lại đập rộn ràng như vậy, thật khó chịu.
Nhìn nó chạy mà hắn mỉm cười, mỗi lần gặp nó là ấn tượng lại khác nhau, đến cả người nổi tiếng điềm tĩnh như hắn nhiều khi tim còn đập loạn xạ lên trước hành động của nó nữa.
……
Kỳ thi cuối cùng cũng trôi qua êm đẹp, nó bế quan hai ngày ngủ mới lấy lại sức, nên tinh thần cũng phấn chấn hơn.
- Các em, tuần sau lớp ta sẽ có buổi dã ngoại kết hợp với báo cáo sinh vật học, đây là chuyến đi thực tế để các em tìm hiểu về môi trường bổ sung cho phần báo cáo của mình. Chuyến đi sẽ có nhiều hoạt động tập thể, cho nên thầy muốn không ai vắng mặt cả.
Nghe thầy chủ nhiệm thông báo, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ, nam sinh nữ sinh trong lớp nhao nhao như cái chợ.
-Im lặng, chúng ta sẽ đi trong 2 ngày 1 đêm, nên các em nhớ chuẩn bị những thứ cần thiết cho mình.
Cả lớp bàn luận sôi nổi, hầu hết ai cũng hào hứng với chuyến đi này. Thấy nó chẳng có xíu hứng thú nào, Hoàng quay qua khều nó:
-Ê, bà không thích hả?
-Thích.
-Thích sao mặt như đưa đám vậy?
-Đói, không còn sức để cười nữa.hic..
-Dẹp cái bộ mặt nhăn nhó này của bà qua một bên đi, xíu tôi dẫn đi ăn pizza.
-Thật hả? Hoàng đúng là dễ thương nhất lớp. Nghe đến pizza nó lấy lại tinh thần ngay lập tức, rồi đưa tay qua bẹo má Hoàng làm cậu ấy đỏ mặt kéo tay nó xuống.
-Đúng là đồ ham ăn.
-Sống để ăn mà, phải tranh thủ chứ.hì hì.
…..
Tan học, hai đứa dắt nhau đi ăn pizza, Hoàng vừa đi vừa nghĩ ngợi chuyện lúc nãy, sao cậu lại ngại ngùng trước hành động của nó cơ chứ, mà hình như dạo gần đây cậu ít có thói quen tán tỉnh trai đẹp rồi thì phải. Mãi lơ đễnh, không nhìn đường nên cậu thuận chân bước qua đường trong khi đèn đỏ. Hốt hoảng khi thấy xe lao tới, nó la lên rồi kéo mạnh tay Hoàng về phía mình. Thế là RẦM….cả hai ngã nhào xuống vỉa hè. Lúc này Hoàng mới bình tĩnh trở lại, cậu chạy tới đõ nó lên với vẻ mặt hết sức khẩn trương.
-Thiên Anh, bà có sao đâu, có bị thương ở đâu không hả?
-Không sao, chỉ có trầy ở tay xíu thôi. Ông làm gì mà như người mất hồn vậy? Suýt nữa là xuống gặp Diêm Vương rồi biết không hả? Nó tức giận quát ầm lên.
-Không phải tôi còn sờ sờ đây sao? Dù sao cũng cảm ơn bà nha, không có bà chắc giờ này tôi đang nằm dưới gầm container rồi.
Mặt Hoàng vừa nói vừa cười làm cho nó không thể giận lâu được.
-Ông nói quá, làm gì có container chứ. Lần sau mà đi đứng kiểu này thì ông sẽ chết dưới tay tôi trước khi xe tong chết đó.
-Tuân lệnh.
Cả hai cùng phá lên cười. Từ ngày có nó ngồi chung bàn, Hoàng cảm thấy vui vui. Nó không như những đứa trong lớp xa lánh cậu vì không giống với họ. Cậu thích bẹo má nó, thích gõ đầu nó, thích đi chung với nó. Nó có chút gì đó rất đặc biệt mà cậu không tìm thấy ở những người con gái khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]