Sáng thức dậy, Thanh Ngân bất ngờ khi thấy nó chuẩn bị đi học.
-Bạn ở nhà nghỉ đi, mình giúp bạn xin phép.
-Không cần đâu, ở nhà chán lắm.
Nó nở nụ cười tươi rói cho Ngân yên tâm, rồi xách balo đi theo Ngân.
-Bạn đúng là lì lợm. Ngân nhìn nó mắng.
-Phải cố gắng để học bằng bạn chứ, gần đèn thì sáng mà.hehe.. Ơ, mà hôm này nhìn bạn khác khác, trông xinh hơn mọi ngày đó nha.
-Vậy hả? Bạn nói thật chứ? Mặt Ngân ửng đỏ pha một chút thẹn thùng làm nó tò mò.
-Thật. Nói nhanh, có phải cậu để ý ai không hả? Nó làm bộ nghiêm túc.
-Chỉ nói một mình bạn thôi đó nha, bạn thấy..bạn thấy…thầy Duy Minh thế nào?
-Hả? Bạn đừng nói là……
Trời ạ, nó không tin vào tai mình, hết người rồi hay sao cậu ấy lại thích hắn chứ, cậu ấy bị cái vẻ bề ngoài của hắn hớp hồn rồi. Nhìn cái mặt e thẹn của Ngân khi nhắc đến hắn là nó tức tối rồi.
-Nói chung là tốt hơn hết cậu đừng thích thầy ấy. Người gì mà cực kỳ nhỏ mọn, tâm địa xấu xa, à quên còn nợ nần chồng chất nữa.
-Sao bạn biết?
-Mình…. Nói túm lại là mình không ủng hộ. Cậu bỏ ý định đó đi. Đi học thôi.
Nói xong nó kéo Ngân đi, nhìn mặt nhỏ buồn buồn nó cũng thấy thương, nhưng để thích hắn thì càng đáng thương hơn nữa.
-Mình ghé vào phòng quản lý học sinh một xíu, bạn vào lớp trước nhé.
Nó nhìn Thanh Ngân đi khuất rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.