Sáng hôm sau, khi đưa Dương Khánh Anh đến trường, không khí trong xe dường như im lặng đến ngạt thở. Cả khoang xe dường như bị nhấn chìm bởi những cái nuốt khan đầy sợ hãi...
Dương Khánh Nam ngồi lái xe, tuyệt nhiên không lên tiếng nói lời nào...
Đến khi đến cổng trường, Dương Khánh Anh mới nuốt sợ hãi, bập bẹ mấy chữ...
- Ba!! Về chuyện hôm qua, con...
Rầm.....
Lời của Dương Khánh Anh còn chưa dứt, cửa xe đã dập lại không thương tiếc. Anh nổ máy chạy đi, chỉ để lại nó ngơ ngác đứng bặm môi trước cổng trường...
- Ba... con xin lỗi mà...!!
Dương Khánh Anh thấy sống mũi mình cay cay, nó khẽ dụi mắt, nước mắt càng túa ra nhiều hơn...
"Chị ấy bị bệnh bẩm sinh..."
"Căn bệnh ấy đau đớn lắm..."
"Đã có lúc cả chị ấy và mọi người đều nghĩ, chị ấy không còn sống trên cuộc đời này nữa..."
"Dương Khánh Anh, nếu ngày đó mẹ con thật sự chết đi, con có thể nói những lời cay độc đó được không??..."
- Mẹ...!!
- Ôi trời!! Coi ai khóc này!!
Dương Khánh Anh giật bắn, nó nhận ra giọng nói này, nghiến răng quay phắt đầu...
Là thằng nhóc béo hôm qua...
- A a ~!! Không phải hotboy Dương Khánh Anh hay sao?? Làm gì mà rơi lệ luôn vậy?? Hahaha...
Nói xong, thằng nhóc toác mồm cười ha hả, mặc cho tay Dương Khánh Anh bắt đầu cuộn thành nắm đấm, mặt đen lại đầy tức giận...
- À, phải rồi...!! - Thằng bé khoanh tay cười khiêu khích - Vì mẹ bị què, nên đứa con cũng chỉ là một thằng ẻo lã vô dụng...!! Hahaha...
Dương Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729139/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.