Anh thậm chí còn có một điều chưa nói cơ mà... Đó là...
...
.
.
Anh yêu em...
.
.
.
...
Sau ngày đó, dường như Dương Khánh Nam đã trở thành một người mất hồn...
Cha mẹ Lăng cũng không cho anh cơ hội gặp Lăng Từ Nhật lần cuối, họ đã đưa Lăng Từ Nhật sang Úc để sắp xếp cho cô...
Ha... đến cơ hội gặp mặt cô lần cuối, anh cũng không có...
Anh không ăn, không uống, anh gầy gò, anh tiều tuỵ đến đáng thương...
Anh chỉ ở phòng cô, để khi mỗi đêm khi giật mình tỉnh dậy, anh mong trong giấc mơ sẽ lại được gặp cô...
- Lại sắp sang thu rồi...
Dương Kháng Nam ngước đôi mắt vô hồn nhìn trời, khẽ lẩm bẩm...
...
- Ông!! Sắp sang thu rổi kìa!!
- Tôi biết tôi biết!! - anh từ phía sau bước lên, khẽ cười... - Bà nói điểu đấy 999 lần rồi...
Và sau khi nhận được cái liếc xéo của cô, Dương Khánh Nam bật cười ha hả...
- Tôi tưởng bà ghét lạnh!!
- Tôi ghét lạnh!! Nhưng tôi thích mùa đông!! - Lăng Từ Nhật ai oán phản bác, lập tức lại bị Dương Kháng Nam bẻ họng...
- Đúng là thứ ngược đời!!
Lăng Từ Nhật giận dỗi xoay đi. Lúc sau lại trầm lặng, đôi mắt to chứa đầy tạp xúc, hướng về phía bầu trời thăm thẳm...
Dương Khánh Nam tưởng cô giận thật, bèn cười tà lấy lá phong đỏ, rải từ trên đầu cô rải xuống, còn khúc khích cười...
- Tuyết rơi này!!
Bị dọa cho giật mình, chân mày của Lăng Từ Nhật liền nheo lại đến khó coi... Cô hốt một đống lá phong, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729131/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.