Ánh nắng gay gắt của mặt trời hắt thẳng vào ngũ quan tiều tụy của Dương Khánh Nam khiến anh nheo mày. Ngồi trên cái ghế gỗ cũ ngoài công viên với con Mun trên tay, ngọ nguậy cựa cựa vào tay anh, nhưng anh chẳng để lọt vào con mắt...
Đã hai tháng rồi...
Kể từ anh lạc mất cô trong biển người đó, cũng đã hai tháng rồi, tròn hai tháng. 61 ngày chứ nhiều gì nhỉ?? Nhưng không hiểu sao với anh, đó cứ như là dài đằng đẵng tới vô tận...
Trong hai tháng qua, đã bao nhiêu lần Dương Khánh Nam anh tự hỏi bản thân, thật sự Lăng Từ Nhật có từng tồn tại trên đời hay không?? Có phải là ảo giác hay không??...
Nhưng không, tất cả đều là thật. Lăng Từ Nhật có thật, và nỗi đau này cũng là thật...
Mùa hè đến rồi, nhưng không hiểu vì sao, tim anh vẫn cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo quá... Vì anh cảm thấy kể cả trong giấc mơ, anh cũng thấy cô, gọi tên cô...
...
- Meow ~!!
Mun đang gặm gặm ngón trỏ của Dương Khánh Nam, đôi đồng tử màu trà nổi bật giữa bộ lông đen dày hơi khựng lại, ngước nhìn phía đối diện, cái đuôi dài cũng tự động vểnh lên. Phút chốc đã nhảy ra khỏi vòng tay anh, chạy nhanh về phía trước...
Cảm giác bàn tay mình trống rỗng, Dương Khánh Nam vội ngẩng đầu, nhưng rồi một hình ảnh lại đập vào đôi mắt khiến cả thân thể anh phút chốc cứng đờ, bàn tay to cũng tự động siết chặt, run lên...
...
Lăng Từ Nhật cầm thứ mềm mại trong vòng tay, nheo nheo mày nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729128/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.