Lăng Từ Nhật vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, lập tức nghe đến "Dương Khánh Nam", tim như muốn ngừng đập. Dương Khánh Nam?? Hoàng tử?? Lão Thiên chính là đang đùa cô đấy à??... Ngay lập tức, tiếng nói bên ngoài truyền vào khiến cô phút chốc cứng cả cơ mặt...
- Được đấy!! - Lương Tiêu nói hài lòng... - Mau đưa cậu ta đến đây đi!!...
- Ế?? Sao lại là tôi?? - Lâm Dạ nói bất mãn, Lương Tiêu nheo mày... - Giờ sao?? Đi hay muốn đóng thế anh ta??...
- Rồi rồi!! Đi thì đi!!
Lâm Dạ lười biếng rảo bước đi ra khỏi phòng, điều đó càng làm cho Lăng Từ Nhật như chết lâm sàng. Thôi thì tiêu cô rồi!! Giờ phải làm cái gì đây?? Leo tường trốn đi ư??... Ặc!! Như thế thì Lương tỷ tỷ sẽ chém bay đầu cô mất... Để Dương Khánh Nam nhìn cô trông bộ dạng này, chắc sẽ cười chết mất...
... Đằng nào cũng chết, làm sao bây giờ...??
...
Lăng Từ Nhật cào cào cái cổ cố nuốt nước miếng. Đóng chung ư?? Đó là chuyện mà có chết cô cũng không nghĩ đến, không ngờ là lại như thế này...
- Ủa?? Ra rồi à??
Lương Tiêu thấp thoáng thấy bóng Lăng Từ Nhật bóng người sau bóng màn, liền ngay lập tức kéo tuột cô ra ngoài, thuận tay xoay xoay mấy vòng, nheo nheo mày...
- Ồ!! Cũng được quá đấy chứ!!... Được rồi!! Ta chỉ cần đợi hoàng tử đến nữa thôi!!...
- Chị à...~!! - Lăng Từ Nhật như mếu... - Em van chị đấy,ô được không?? Em không làm được đâu, em không có ý định làm diễn viên!!
- Ngụy biện!! - Lương Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729116/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.