Dương Khánh Nam lên từng bước nặng trịch trên chiếc xe đạp, thở dài đến trường. Thường ngày khi cô vẫn ngồi đây,anh vẫn luôn mồm nói móc cô béo này nặng nọ, nhưng giờ không có cô, mới cảm thấy thế nào là nặng thật sự...
- Anh làm em cũng cảm thấy già hơn mấy chục tuổi rồi đấy!!...
Dương Khánh Nam hờ hững không thèm đếm xỉa đến lời nói của thằng em trời đánh, dường như lúc này trong tâm trí chỉ lấp đầy hình bóng của một người... Lăng Từ Nhật!! Có phải anh đã làm cô tổn thương không??...
- Hey ~!!... - lại một lần thở dài, hơi khói tà tà bay ra khỏi miệng, âm ấm. Lăng Nhã Linh ngồi sau xe của Dương Duy, cũng bắt đầu xoa xoa cái mũi đỏ ửng. Hôm qua dường như biết là cuối thu, nhưng không ngờ là tuyết lại rơi sớm thế, phủ trắng đầy cả những mái ngói đỏ chót...
... Mùa đông... đã đến rồi...
Lăng Nhã Linh kín đáo nở nụ cười buồn thoáng chút chua chát...
... Chị à...
... Còn bao nhiêu ngày nữa mùa hè lại đến chị nhỉ??...
...
.
.
.
...
- Tới trường rồi!!...
Dương Duy bóp mạnh phanh, Lăng Nhã Linh mau chóng bước xuống xe, cùng Dương Khánh Nam cùng Dương Duy dẫn bộ, cô nàng khẽ liếc mắt sang Dương Khánh Nam một cái, thở dài, nói ão não...
- Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu muốn làm hòa, chỉ cần xin lỗi là được, không phải sao??
- Xin lỗi?? - Dương Khánh Nam nhướn mày một cái. Ý nghe có vẻ ổn đấy, nhưng đó là chuyện hiển nhiên, thằng ngu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729110/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.