Dương Khánh Nam anh thật sự rất cáu, bụng cồn cào đến khó chịu, nếp nhăn trên trán càng nghĩ càng cao hơn... Cớ sao mà cô lại thân thiện với... một tên con trai khác như vậy chứ?? Ờ thì... anh không có quyền cấm cô, nhưng... tóm lại là anh không thích cô đến gần một tên giống đực nào hết...
Đã thế còn gọi Hoàng Hoàng thân mật, thật chướng cả tai, còn e lệ đỏ mặt cơ chứ, cái biểu hiện đáng yêu đó mà cô cũng dám để lộ ra sao??? Không công bằng... Đến giờ chả phải quen anh, Lăng Từ Nhật cô còn chưa gọi anh một tiếng "Nam", lại nhởn nhơ bình thản gọi người khác, còn định phô ra số điện thoại cơ đấy... Grzzz!! Công bằng ở đâu??...
- Nè!!!
-...
- Nè!!!!!!!
-...
Lăng Từ Nhật bắt đầu gọi to hơn, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Mất kiên nhẫn, cô chau chặt mày, nhất quyết đứng im tại chỗ làm anh bị giật ngược ra đằng sau... Lần này đến anh nhíu mày quay lại...
- Bà làm cái giống gì thế??
- Ông làm cái giống gì mới đúng đấy!! - Lăng Từ Nhật bĩu môi... - Còn lôi tôi xềnh xệch trước mặt Hoàng nữa chứ!! Thật mất sĩ diện...
- Ông làm cái giống gì mới đúng đấy!! - Lăng Từ Nhật bĩu môi... - Còn lôi tôi xềnh xệch trước mặt Hoàng nữa chứ!! Thật mất sĩ diện...
Lại Hoàng, anh một bụng lửa giận, tay không kiềm được siết chặt tay Lăng Từ Nhật hơn, cố gắng hít thở sâu, trấn áp hỏi...
- Bà với tên ấy... nói chuyện gì??...
Chính là Dương Khánh Nam muốn biết hai người bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729100/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.