- Lăng Nhã Linh!!!!!!!!!
Đang ở trên phòng, Lăng Từ Nhật bỗng hét toáng lên khiến Lăng Nhã Linh giật thót, hấp tấp chạy lên. Dương Duy thì không thể thôi nghiến răng lầm bầm nguyền rủa ai kia vì phá hoại giây phút tốt đẹp của cậu...
- Gì thế ạ?!
Lăng Nhã Linh mở cửa vào, tối mặt khi thấy cảnh tượng trước mặt. Lăng Từ Nhật ngồi giữa phòng, xung quanh là toàn quần áo và áo quần, gương mặt nhèm nhẹp nước mắt nước mũi, thậm chí còn có... máu...
- Chị... chị sao thế??...
Lăng Nhã Linh vội đóng cửa lại, hoàng hồn chạy về phía chị mình, tuyệt nhiên là đỡ Lăng Từ Nhật đứng lên từ trong vũng máu, cô mếu...
- Chị tìm mãi mà không thấy... không thấy em ạ!!...
Lăng Nhã Linh nghiêng đầu ý không hiểu, thấy vậy, Lăng Từ Nhật hấp tấp giải thích, mặt vẫn đầm đìa nước mắt...
-... Băng bảo hộ ấy!!...
Ngớ người nhìn cô chị mình, rồi lại một lần nữa liếc sơ qua căn phòng. A ~!! Đã hiểu. Lăng Từ Nhật đang đến ngày... đèn đỏ... Lăng Nhã Linh vò đầu, nói an ủi cô chị mít ướt của mình. Thật là... còn tưởng cô gặp chuyện gì...
- Chắc là lúc dọn nhà em quên lấy theo!! Chị đợi chút... để em đi mua!!
Nhận được cái gật đầu từ cô chị mình, Lăng Nhã Linh mau chóng chạy xuống nhà...
...
- Bà định đi đâu đấy??
Dương Duy đang ngồi trên sofa bỗng ngước mắt ra cửa hỏi lớn. Dương Khánh Nam đúng lúc đi ra từ phòng tắm, tò mò ngước mắt nhìn theo...
Dương Duy đang ngồi trên sofa bỗng ngước mắt ra cửa hỏi lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729095/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.