Dương Khánh Nam đến bát canh giải rượu còn chưa kịp để xuống, đã vội vàng phóng nhanh về phía cửa sổ. Nhỡ may Lăng Từ Nhật ngã xuống..., chưa kịp suy nghĩ xong, Dương Khánh Nam đã tự tán vào mặt mình vì cái suy nghĩ không đâu...
- Không có??!...
Dương Khánh Nam nheo nheo mày, dù thật may nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bồn chồn không yên. Vậy thì ở...
... // Sột soạt... //...
Nghe như tiếng lá cây xào xạc, không tự chủ Dương Khánh Nam lại ngước lên nhìn. Ặc!! Cô nhóc đó đang làm gì trên cây vậy??...
- Lăng Từ Nhật!! Bà mau xuống đây cho tôi!!...
Dương Khánh Nam đứng bên cửa sổ thét lớn. Dù cho Lăng Từ Nhật vẫn nhởn nhơ ngồi vắt vẻo trên cành cây, còn thoải mái mà ngân nga một bài hát quen thuộc trong miệng... anh gắt. Lại muốn làm loạn ư??...
- Tôi cho bà ba giây để leo xuống đây!!
Anh cáu, Lăng Từ Nhật có còn tỉnh táo một chút nào không vậy?? Cao như thế... lỡ mà té xuống thì... Trái ngược với gương mặt tức giận phừng phừng của Dương Khánh Nam, Lăng Từ Nhật chỉ phồng má, lắc lắc đầu làm nũng...
- Không!! Không xuống đâu!!
Không xuống?? Lông mày Dương Khánh Nam co giật. Với đồ ngốc này... Nhất định là phải dùng bạp lực hay sao??
- Cơ hội cuối. Giờ có xuống không??
Dương Khánh Nam gằn từng chữ. Nhưng đáp lại anh vẫn là cái cương quyết lắc đầu. Anh tối mặt, bắt đầu xắn tay áo lên...
- Không!! Không!! Đừng lên đây!! - Lăng Từ Nhật bỗng lắc đầu dữ dội, nhanh chóng lùi lại phía sau.... Dương Khánh Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729085/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.