Chương trước
Chương sau

Niềm tin cũng đã mất rồi. Con người thật của tôi lại được thời, một giọt lệ trào khóe mi mang theo nó là một vết thương nứt toang. Anh có thể quên được không? Anh có thể vì tôi mà tỏ ra không quen biết hay không? Nếu được, tôi sẽ tự mình tìm kiếm anh khi cần thiết nhất. Vậy nên anh đừng làm gì hết. Tôi không muốn anh buông tay, tôi cũng không muốn anh từ bỏ. Nếu tôi cầu xin anh chờ tôi đến khi tôi thật sự sẵn sàng thì có được không? Hãy hiểu cho lòng tôi.
- Jenny William, em đứng lại cho tôi.
Bỏ ngoài tai, tôi đi tiếp. Bất chợt, một cảm giác ấm áp chiếm lấy lòng bàn tay, tôi trừng mắt, thì thầm.
- Tôi cần thời gian suy nghĩ nên đừng nói gì hết.
- Vậy tôi có thể gặp em được không? – Nói tuyệt tình như vậy mà hắn còn cười được.
Ôi, tôi chẳng biết làm cách nào để từ chối cả nên viện một lý do vớ vẩn.
- À, không cần đâu. Anh học trường khác cơ mà, đừng đến đây làm gì ệt.
- Hóa ra em không biết hả? Tôi cũng học ở trường này mà.
Ặc. Nhận vơ rồi. Thật là bẽ mặt. Sao tôi lại chẳng biết gì nhỉ? Thế là hết lý do để không đồng ý rồi. Tôi ngại nhất là giáp mặt với Thiên Ân bởi tôi sợ tình cảm này sẽ không theo y mình nữa. Chết! Bây giờ tôi mới giật mình phát hiện hàng ngàn ánh mắt tò mò chĩa vào phía cả hai chúng tôi. Lại còn tay đang nắm chặt tay nữa chứ. Rút ra khỏi tay hắn, tôi đảo mắt, lạnh tanh.
- Tùy anh.
Bỏ mọi thứ sau lưng, tôi tiến bước, cười chính mình. Tại sao tôi lại mềm lòng như thế? Sao tôi lại không quả quyết từ chối cơ chứ. Thôi cứ để mọi chuyện theo tự nhiên. Đến đâu thì đến. Bước vào lớp, con trai vẫy vẫy tay chào, con gái e dè, cúi đầu, không thì lấy sách che mặt. Tự dưng thái độ họ lạ lùng thế nhỉ. Mặc kệ. Tôi nở một nụ cười gượng gạo, cả người ủ rũ.
- Mình hơi mệt nên có gì nói sau nha.
Với một câu nói, con trai hốt hoảng, mau lẹ tránh ra. Được thế, tôi về chỗ, gục đầu xuống bàn. Ai cũng nghĩ là tôi ngủ đấy nhưng Tử Nhi lại phát hiện ra là tôi đang khóc. Vỗ vỗ vai tôi, Tử Nhi lặng lẽ nhìn rồi nói nhỏ.
- Jen à, cậu đang buồn hả? Nếu có chuyện gì thì nói với mình, chứ giữ trong lòng thì sẽ khó chịu lắm đấy.
Tôi vẫn giữ nguyên vị trí, phẩy phẩy tay như không có gì.
- Cậu đừng để ý. Mình chỉ hơi mệt mà thôi.
- Ừ. Khi nào cô giáo vào mình sẽ gọi cậu dậy.
- Cảm ơn.
Day day trán, tôi lại bắt đầu lún sâu vào suy nghĩ mấy thứ. Tôi thấy mình đang rơi vào một hố sâu vô tận. Tự nói với bản thân đừng có khóc, cuối cùng, nước mặt bị nuốc ngược lại, chảy vào trong tim. Không thể chịu nổi được nữa rồi. Sao tôi lại bị giày vò thế này? Chống tay xuống bàn, tôi vội vã dải bước, không quên để lại một câu.
- Xin phép cô giáo hộ mình. Chẳng biết nên đi đâu nữa đây. Đúng rồi. Hình như ở trường có một khuôn viên gần căng tin. Đến nơi rồi hay sao? Whoa! Đẹp quá! Theo kiểu cổ kính, lối đi được bày những chậu hoa tulip và hoa tỉ muội với một số cây cảnh được tỉa tót rất điêu nghệ. 
Đúng là một ngôi trường nổi tiếng có khác. Vừa rộng vừa lỗng lẫy lại còn có một khuôn viên tuyệt hảo. Đài phun nước kìa! Tôi bất ngờ không thốt nên lời. Chạy đến, tôi nghịch nghịch nước tuy hơi lạnh nhưng cảm giác rất yomost. Đáng lẽ tôi phải phát hiện sớm hơn.
Lộp độp…. Lộp độp… Mưa ư? Sao lại vào lúc này? Tôi không né tránh, đứng dưới cơn mưa. Tôi yêu mưa. Tôi muốn hưởng thụ nó. Ngày ấy mưa đã cướp đi mẹ và xóa nhòa tình yêu đầu tiên. Trong hiện tại chỉ còn tôi với tôi. Tự lúc nào, nước mắt hòa lẫn vào những hạt mưa. Tôi không thấy lạnh, chỉ đau lòng mà thôi. Tôi nhớ hắn đấy, yêu hắn đấy. 
Vậy thì sao? Nó lại không thể cho tôi sự dũng cảm chiến đấu với quá khứ. Mạnh mẽ ư? Để làm gì? Bịch. Tôi ngã xuống đất, mắt vẫn cứ nhìn về đâu đó. Tôi đã quá mệt mỏi. Niềm tin cũng đã chẳng còn. Tôi sẽ từ bỏ. Mọi người có thể hạnh phúc khi không có tôi mà, ngay cả hắn – người mà tôi yêu hơn chính bản thân mình. Mong rằng hắn sẽ gặp được mình thực sự yêu. Tôi hét thật to, nói hết những gì mình đã chôn trong lòng.
- Thiên Ân, em đã nghĩ mình rất ghét anh nhưng không phải vậy. Em rất rất yêu anh, yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng em lại không chiến thắng quá khứ. Từng giọt nước mắt cũng không thể lòng xóa được những nỗi đau này. Em nhận ra sự thật quá trái ngang. Em đã gục ngã. Anh hãy hận em thật nhiều đi. Em để biến mất khỏi cuộc đời của anh.
Mắt nhắm nghiền, tôi… tôi… không thể bên anh nữa rồi. Vậy là kết thục. Tôi không thể làm gì nữa rồi. Ông trời đã không muốn chúng ta ở bên nhay thì em sẽ buông tay để anh được hạnh phúc. Tạm biệt nhé. Tình yêu của tôi. Rát. Mưa ngày càng to hơn. Nước ngấm dần vào da thịt. 
Tôi rét quá, cô đơn quá. Tôi gượng dậy, lảo đảo đi, không định hướng lại bước thẳng ra ngoài sân trường, lẳng lặng đi dưới bầu trời đang mưa. Để nước mưa cuốn trôi đi nước mắt của mình. Để tiếng mưa gào thét cuốn đi nỗi đau cũng đang gào thét trong trái tim cô. Cô muốn được bình yên trở lại, không muôn phải đau khổ như thế này nữa. 
Tôi đứng một mình, đôi mắt mơ màng ngắm mưa. Bốp. Một âm thanh không mấy tốt lành vang lên. Ào... ào... Tiếng mưa rơi...máu cũng nhỏ giọt. Dòng nước mưa trắng muốt hòa cùng dòng máu đỏ thẫm, cả một khoảng sân trường nhuốm đầy máu, tôi đứng đấy, chậm rãi nhìn lên cao, nước mưa rơi thẳng vào đôi mắt vô hồn, nhưng cũng kịp thâu tóm được hình ảnh một Maria đang ngồi đó nhìn xuống cô mà bật cười vui vẻ. Sao cô ta lại muốn hại tôi? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai cơ chứ?
- Đau quá!
Nỗi đau không phải ở thể xác mà trong tim. Vậy cũng tốt. Như thế tôi sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa. Tôi gào lên bằng sức lực cuối cùng.
- Thiên Ân à, anh phải sống tốt đấy. Em… yêu… anh…
Bịch. Tôi khụy xuống, người mềm nhũn, tôi không còn biết gì cả cũng chẳng muốn biết gì thêm. Tôi muốn ngủ, đầu hơi đau. Có lẽ đây là một giấc ngủ bình yên và êm ả nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.