- Alô! Tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương xin nghe.
Người đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng.
- Là tôi. Chuyện sáng nay, tôi còn chưa nói hết. Em có thế cho tôi chút thời gian...
Thiên Ân - hăn chưa kịp nói hết, tôi đã dập máy ngay lập tức. Hô hấp trở nên khó khăn, tim đập nhanh hơn bình thường. Tên điên này! Tôi đã cố quên mà sao hăn lại nhắc lại không biết. Đến là khổ. Hu hu hu. Chắc tối nay không ngủ được mất.
- Tiểu Hương, em sao vậy?
Giọng nói lo lắng của Kin làm tôi sực tỉnh. Gượng cười sao cho tự nhiên, tôi phẩy phẩy tay.
- Không có gì. Người ta gọi nhầm ấy mà. Hì hì. Xem phim tiếp thôi
- Ừ.
Tôi ngồi xuống ghế. Mắt thì nhìn màn hình ti vi, nhưng tâm trí bay tận nơi nảo nơi nao rồi. Đến tận 10h, Kin mới đi về dù là tôi đã đuổi khéo anh ấy rồi đấy. Và nhớ phúc của anh ấy nên kế hoạch ôn tập cho kì thi sắp tới của tôi coi như đi tong. Haizzzz... Còn mấy ngày nữa là thi mà tôi chưa ôn tập được gì cả.
Hức hức chỉ tại cái đầu kém thông minh này. Sao ông trời lại bất công thế nhỉ? Kẻ đáng ghét thì IQ cao chót vót, lại còn may mắn còn những người tốt bụng như tôi (Bà ấy tự kỉ rồi nè) sao IQ lại thấp và xui xẻo thế nhỉ. Tôi cũng muốn học ngay bây giờ nhưng nhỡ thiếu giấc ngủ thì làm sao?
Phải có sức thì mới học được đúng không? Ngủ là nhất, chơi là nhì, học là ba. (Có ai ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-de-thuong-em-la-cua-toi/648593/chuong-37.html