Mơ hồ. Tôi gần như lịm đi trong vòng tay của Thiên Ân. Hắn bế tôi ra khỏi cái nơi đáng sợ đó, bỏ lại sau lưng là sự tức giận của Maria, và tôi loáng thoáng nghe được câu cuối cô ta nói.
- Thiên Ân, anh là của tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương.
Cùng với ánh mắt chất chứa hận thù và tiếng cười man rợ. Giờ, tôi đang yên vị trên giường bệnh. Tên điên Thiên Ân bị tôi sai đi mua đồ ăn rồi. Má bên trái của tôi đã được bác sĩ giỏi nhất băng bó. Đáng lẽ, tôi từ chối nhưng hắn ép quá nên đành đồng ý cho qua chuyện.
Mà công nhận, chẳng có một chút đau đớn gì khi băng cả. Nhưng mà oa oa oa... mặt tôi bây giờ nhìn cứ làm sao ý, trông sờ sợ. Giống đầu gấu cực luôn. Còn một vấn đề đáng lo ngại. Vết thương này còn lâu nữa mới lành, thế thì tôi làm sao dám về nhà cơ chứ?
Mẹ mà biết, chắc sẽ lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến công việc thì chết, Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ chẳng để ý có người bước vào. Thơm quá! Mùi cháo gà. Ở đâu? Ở đâu? Quay mặt lại, tôi nhìn tháy cái bản mặt siêu siêu đáng ghét của tên điên Thiên Ân.
Cũng tại hắn mà tôi mới trở thành thế này. Tôi muốn đạp cho hắn bẹp dí, now - ngay bây giờ. Nhưng nể tỉnh hắn mua cháo gà nên tôi tạm tha chứ không giờ này hắn không còn ở đây rồi. Hơ... hơ... Ôi! Thức ăn yêu quí! Chị đến đây! Tôi nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-de-thuong-em-la-cua-toi/648584/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.