Thiên Ân ôm chầm lấy Tiểu Hương vỗ về. Cô bé không khác gì một cốc thủy tinh dễ vỡ cần được bảo vệ, chăm sóc. Cậu nhóc không ngờ cô bé cũng đáng thương không kém gì mình. Có phải đây là số mệnh, là nhân duyên đã định sắn? Hình như ông trời đang muốn hai con người này đến với nhau, vượt qua qua quá khứ.
Chỉ còn tiếng khóc thút thít nhỏ dần nhỏ dần rồi im hắn. Thiên Ân nhìn Tiểu Hương thì thấy cô bé đã ngủ từ lúc nào. Bàn tay nhẹ lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má. Cậu nhóc tự hứa với lòng. Nhất định, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hương, không để cô bé chịu thêm tổn thương nào nữa. Hai tâm hồn dần dần gần nhau hơn, hiểu nhau hơn nhưng chẳng biết có đến với nhau hay không?
Trời xế chiều. Tiểu Hương vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của Thiên Ân. Cậu nhóc nhẹ nhàng, bế cô bé lên chiếc xe yêu quý. Xe lăn bánh... rồi biến mất hút...
Về phần Tiểu Ngọc, nhỏ đã xin phép về sớm mà quên không để ý Tiểu Hương đang ở đâu, làm gì. Trong thời gian ở trong lớp, Tiểu Ngọc cứ bị Hải Đăng trêu chọc khiến nhỏ cực kì tức giận nên không muốn ở lại nữa. Hải Đăng cười gian nanh, miệng huýt sáo, nhảy lên xe riêng, đi đâu không biết.
Cuộc giao lưu kết thúc. Mọi người nhanh chóng giải tán hết. Triết Vũ tìm Tiểu Hương đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng cô bé trong trường cả. Cậu mỉm cười thật hiền, còn loáng thoáng nói nhỏ như chỉ để mình nghe thấy.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-de-thuong-em-la-cua-toi/258887/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.