Tết năm mười hai tuổi là cái tết đáng nhớ của Lục Minh.
Kể từ khi kết bạn tâm giao với Tiểu Ninh. Lục Minh không có ngày buồn. Và cậu cũng không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện khác.
Suốt ngày, khi ba mẹ hai nhà đi làm. Cậu lại chơi cùng Tiểu Ninh. Có hôm, hai đứa chơi nhà cậu. Có ngày, hai đứa dắt tay nhau qua nhà Tiểu Ninh.
Lục Minh phải công nhận một điều: Càng ở bên con bé, cậu càng thấy thích.
Nó như con chim non luôn líu lo bên tai cậu. Hát cho nghe, kể chuyện cho cậu ngủ.
Giọng Tiểu Ninh rất hay. Cậu nghe im tai như nghe bản đàn piano Sonata Ánh trăng của Beethowen.
Cậu si mê giọng nó. Si mê ánh mắt lấp lánh như ngàn sao của nó.
Đôi mắt ấy, mỗi khi nhìn vào, cậu như thấy tấm lòng tin yêu của Tiểu Ninh dành cho cậu. Cũng qua đôi mắt ấy, cậu có thể đoán được nó muốn nói gì và thích ăn đồ nào.
Như chiều 28 tết, cậu dắt nó đi xem hoa. Khi đi qua mấy chậu trúc lá xanh biếc. Cậu thấy nó dừng lại. Ánh mắt nó nhìn chậu cây sáng long lanh, và có chút ước muốn thèm thuồng sở hữu.
Lục Minh mỉm cười. Cậu ngồi xuống trước mặt nó, liếc mắt hỏi.
"Cậu thích trúc?"
"Ừ, tớ rất thích, rất rất thích trúc!"
Lạ không? Con gái người ta thích hoa, thích bướm. Như Tiểu Quỳnh đặc biệt thích hoa hồng. Còn con nhỏ này lại thích lá, thích cây.
Qua một hồi say mê nhìn ngắm. Nó quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611891/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.