Sáng thứ Hai.
Giờ ra chơi.
Trên sân trường, Lan Nhã thấy Tiểu Ninh nhìn trời, nhìn mây cười khì khì cứ như đứa ngốc. Chắc nó bị trúng tà chứ ông trời trên kia đâu phải là bạn nó.
Lan Nhã đến bên. Nó đập đập vào vai Tiểu Ninh. Người bị đập không hề có phản ứng. Lan Nhã bèn đi lên phía đứng chắn trước mặt Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh vẫn không có dấu hiệu gì đã nhìn thấy Lan Nhã. Nó vội huơ huơ tay trước mặt con nhỏ. Bất ngờ, nó nghe Tiểu Ninh nói.
"Lan Nhã, bà đi chỗ khác chơi!"
Tiểu Ninh đưa tay đẩy Lan Nhã qua một bên. Lan Nhã thấy khó hiểu. Nó bèn khom người.
"Ê, Tiểu Ninh, bà bị sao vậy?"
"Sao trăng gì! Mau tránh tớ ra!"
Còn dám đuổi mình nữa? Tiểu Ninh này, sáng nay ăn trúng gì vậy? Hay đẹp gái quá nên bị ma bắt?
Lan Nhã nhớ bà ngoại nó khi còn sống hay kể: Những đứa con gái xinh đẹp thường âm nặng hơn dương! Nghĩa là bị ma cỏ hay ám! Nghĩ vậy, nó càng lo.
"Bà bị ma nhập rồi hả?"
"Tào lao quá!"
"Sao ngồi cười khùng vậy?"
"Đi chỗ khác chơi đừng làm phiền tớ!"
Cười khùng gì chứ? Là bản cô nương đang cười hạnh phúc. Là cười hạnh phúc biết chưa?
Rồi Lan Nhã nghe Tiểu Ninh lải nhải.
"Cứ tưởng tượng mà xem. Vào một đêm dưới trời đầy tuyết. Một chàng bạch mã hoàng tử tặng cho bà chiếc bánh sinh nhật năm tầng phủ đầy socola. Rồi chàng ấy ôm bà. Nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611871/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.