Mặt trời đứng bóng. Nắng chen qua kẽ lá, nhành cây sáng lung linh trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ninh. Từng đốm nắng nhỏ hắt lên sườn mặt đang nghiêng nghiêng nhìn Tiểu Ninh của chàng thiếu niên họ Lục.
Nắng nhảy múa trong ánh mắt trong veo của Tiểu Ninh. Lục Minh đắm nhìn. Khóe miệng cậu dần nhếch lên một đường cong.
“Cậu thấy sao?”
“Cái gì sao?”
“Phong cảnh!”
“Rất đẹp!”
Từ trên chạng cây cô đang đứng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cô có thể thấy cánh đồng xanh bát ngát. Gió lướt qua làm sóng lúa dập dềnh kéo nhau về vô tân. Chen giữa màu xanh của lúa là con kênh nhỏ lượn lờ uốn quanh. Những mái nhà, đường phố nhấp nhô, chập chùng dưới nắng trưa.
Vang đâu đây, Tiểu Ninh nghe tiếng hót trong veo lảnh lót của con chim chiền chiện.
Mùi hương man mác của hoa xoan theo gió vấn vương trên người, trên mái tóc Tiểu Ninh. Lục Minh hiếm khi có cơ hội được gần cô. Cậu tham luyến hít hà hương thơm tỏa ra từ mái tóc cô gái nhỏ.
“Cậu gội gì mà thơm thế!”
Tiếng Lục Minh rất gần. Gần như đêm sinh nhật mười lăm tuổi của cô. Hơi ấm phả vào vành tai làm lòng Tiểu Ninh rúng động. Mặt cô lại thoáng đỏ lên. Cứ như thế này chắc cô ngã mất!
“Cậu xê ra chút được không?”
“Không còn chỗ!”
“Hứ!”
Nghe tiếng hứ nhỏ thảm thương của Tiểu Ninh. Lục Minh bật cười. Chắc nó đang ấm ức vì tình cảnh bất lực. Nhưng phải chịu thế thôi. Vì sự thật, đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611865/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.